Từ khi ngồi xe cảnh sát về nhà, Trần Tống Mạn và Giang Hành đều im lặng.
Trước cửa nhà, đội trưởng Tần phụ trách áp giải bọn họ bèn đưa tay vỗ bả vai Giang Hành, nói: “Trong thời gian này sẽ có hai cảnh sát nhân dân ở cùng anh chị, trước đó chúng tôi đã nói rõ rồi, còn nhớ không?”
Giang Hành gật đầu, ánh mắt đảo qua một nam một nữ đứng sau hắn: “Tôi biết.”
“Mấy hôm nay không cần ra ngoài. Trước khi mở phiên tòa, có vấn đề cứ nói với Tiểu Trương bọn sẽ giúp hai vị làm. Hai vị cứ thả lỏng, nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện còn lại giao cho chúng tôi.” Đội trưởng Tần nói.
Giang Hành nhìn hai người kia gật đầu: “Làm phiền các bạn.”
Đội trưởng Tần lại căn dặn Giang Hành vài câu, sau đó xoay người lên xe rời đi, hai vị cảnh sát trẻ tuổi thì đứng yên tại chỗ.
“Ngại quá, làm phiền anh chị hai hôm.” Nam cảnh sát tiến lên một bước, bắt tay Giang Hành.
Giang Hành mỉm cười: “Là tôi làm phiền hai bạn mới đúng, xin mời vào trong.” Lúc nói chuyện, Giang Hành đã đẩy cửa ra, để bọn họ theo mình vào trong.
Sau khi cắt đặt chỗ ở cho hai đồng chí cảnh sát xong xuôi, anh mới chậm rãi lên lầu mở cửa phòng ngủ. Trần Tống Mạn nghiêm chỉnh ngồi trên giường, ánh mắt nhìn về phía anh ẩn chửa vài phần kích động.
Bước chân anh dừng một chút, đôi con ngươi lóe lên một ý cười, sau đó đóng cửa phòng lại. Ngay khoảnh khắc cánh cửa gỗ vừa khép kia, Trần Tống Mạn nhảy lên như một con thỏ, hét một tiếng, hưng phấn lao vào lòng anh.
Giang Hành bị cô đâm sầm vào người khiến anh lùi về sau một bước, anh đưa tay ôm lấy eo cô, đáy mắt ngập tràn sự chiều chuộng: “Tốt lắm, rất vui đúng không?”
Trần Tống Mạn kéo tay anh, nét mặt kích động, thậm chí đôi mắt còn toát ra ánh sáng: “Chiều này có phải em rất ngầu không, có phải rất khí chất không?”
“Vâng vâng vâng.” Giang Hành vui vẻ phối hợp, mắt dâng ý cười.
“Vừa rồi không khí trên xe nghiêm túc quá, em không dám ngoác miệng cười, suýt thì không kìm nổi!” Cô kéo tay Giang Hành xoay quanh. “Em tài ba quá, em quá tài ba! Em cũng không dám tưởng tượng mình giết Giang Uyển Chi mà lại hời thêm đầu mối Trần Phinh Đình.”
Giang Hành vươn tay điểm chóp mũi cô, khóe môi cong cớn: “Em thật tuyệt.”
“Kế tiếp thì sao? Kế tiếp chúng ta làm gì?” Trần Tống Mạn thích chí hỏi, “có gì cho em làm chăng? Giờ em thấy dâng trào cảm xúc, không thể cản phá luôn! Em còn muốn nói chuyện!”
Giang Hành vất vả lắm mới kìm hãm được đồ thị hình Sin trong người cô, bèn đem cô ấn xuống giường: “Giỏi lắm, giỏi lắm.” Anh ôm lấy Trần Tống Mạn vào ngực, “mới bắt đầu thôi mà em vui như được mùa nhỉ?”
Cô nghe xong nhíu mày: “Anh phải biết rằng em tự chủ dữ lắm mới không xông lên đập bà ta.”
Phải biết rằng, người mà cô đối mặt chính là kẻ thù giết cha mẹ cô!
Cô còn nhớ rõ thời khắc mình dùng túi hồ sơ dọa dẫm Giang Uyển Chi, lúc đó cô chỉ mong mình có giấu hai con dao thật nhọn, có thể rút ra đâm bà ta tám chín nhát để kết thúc mọi thứ.
Giọng nói Giang Hành hòa nhã hơn nhiều: “Em vất vả rồi.”
Anh biết cô có thể nhận nại đến bây giờ đã là cực hạn.
Trần Tống Mạn ‘hừ’ một tiếng: “Tuy rằng đây là bước nhỏ, nhưng đã là bước lớn trong việc điều tra chân tướng! Chắc chắn Giang Uyển Chi còn đang đứng ngồi không yên. Phần tài liệu kia đã tiêu hủy, ai ngờ lòi ra thêm một phần?”
Nhắc tới tập tài liệu, cô đột nhiên thôi cười, nhìn Giang Hành hỏi: “À phải, anh chưa nói với em kết quả của tài liệu kia thế nào?”
Giang Hành nhìn Trần Tống Mạn một cái, đầu ngón tay thon gầy chạm nhẹ vào môi anh. Trần Tống Mạn bĩu môi, ngó anh bằng đôi con ngươi oán trách. Sau đó cô rướn cổ hôn lên môi anh. “Rồi đó.”
Giang Hành xoa xoa đầu Trần Tống Mạn: “Em còn nhớ anh là người giám hộ của em chăng?”
“Đương nhiên.” Trần Tống Mạn mở to đôi mắt, “em còn nhớ rõ, lúc em vào viện chi phí đều do anh chi trả.” Cô vừa nói vừa vẫy vẫy ngón tay, “tính tính như vậy, từ lúc nhập viện đã được anh bao nuôi rồi.”
Giang Hành lắc đầu: “Thật ra tiền này không phải của anh.”
“Hả?” Trần Tống Mạn buồn bực nhìn người đàn ông.
“Ba em có một két sắt ở ngân hàng XX, bên trong có một ít tài liệu, cũng do sau này ông ấy gặp chuyện không may anh mới biết. Sau khi em nhập viện, anh tự động trở thành người giám hộ của em, cho nên két sát vốn của em lại do anh tạm thời quản lý.” Anh vươn một bàn tay nghịch tóc cô. “Trong đó là một phần cổ phần của tập đoàn Dân An, còn có một ít gửi ngân hàng, bên trong khóa bằng mật mã.”
Ánh mắt Trần Tống Mạn dao động, con tim cũng đập loạn lên: “Đó là…”
Giang Hành nhìn bộ dáng ngẩn ra của Trần Tống Mạn, có chút đau lòng: “Anh cứ nghĩ là của hồi môn ba em để cho em. Trước khi ông ấy bị bệnh từng nói với anh rằng, ông dành cho em ít tiền. Nếu lần đó ông không qua khỏi, bảo anh đem chuyện ở ngân hàng nói cho em hay. Như vậy em cầm tiền bảo hiểm gì đó, sống vô tư đến cuối đời.”
Thì ra ba cô đã thay cô sắp xếp mọi thứ.
“Vì sao anh…” Vì sao anh không nói với em ngay từ đầu? Trần Tống Mạn muốn hỏi như thế.
Giang Hành lắc đầu: “Em có biết thứ quan trọng nhất trong két sắt là gì không?” Anh ngừng giây lát, nhìn về phía Trần Tống Mạn. “Không phải cổ phần của Dân An, cũng không phải tiền gửi ngân hàng, mà là cổ phần của bệnh viện tâm thần số 1 ở thành phố T, khá nhiều đấy.”
Anh nhẹ nhàng trần thuật: “Anh nghĩ, lúc ông ấy nhờ anh theo dõi em thì đã bắt đầu góp vốn vào bệnh viện tâm thần. Không phải ông ấy nghĩ em chắc chắn sẽ nhập viện, nhưng chỉ cần có đầu tư, tương lai vào viện của em mới không quá mâu thuẫn. Nếu đến lúc phải điều trị, với thân phận cổ đông của bệnh viện tâm thần em cũng sẽ có kiến thức ít nhiều về lĩnh vực này, trị liệu cũng có thể trở nên tốt hơn.”
Anh khe khẽ thở dài: “Ông ấy rất thương em.”
Trần Tống Mạn có chút khó tin nói: “Nhưng Giang Uyển Chi…”
“Chuyện này chỉ có anh biết.” Giang Hành giải thích với cô. “Người khác đều cho rằng từ khi em vào đây, mọi tài sản khác đều rơi vào tay Giang Uyển Chi, bao gồm cổ phần bệnh viện tâm thần. Cho nên lúc đó không ai nghi ngờ thân phận bà ta. Nếu bà ta biết cổ phần trong tay em, anh nghĩ bằng đủ mọi cách, bà ta cũng sẽ chiếm đoạt.”
Trần Tống Mạn như bừng tỉnh giấc: “Chẳng trách lần trước ở phòng khám, bà ta bị Hoàng Nhạc dọa cũng không dám làm gì, thì ra bà ta cũng chỉ là cổ đông có tiếng không có miếng!”
“Đúng đấy.” Anh gật đầu, nhìn chăm chú cô.
Anh nói: “Em mới là người giàu thực thụ.”
Anh cố ý chọc cô vui vẻ, nhưng thế nào cô cũng không cười nổi.
Cho tới bây giờ cô không biết, tuy rằng chuyện tương lai không thể đoán trước nhưng cha cô đã tính trước mọi đường lui. Kỳ thật ông ấy cũng biết, nếu ông ấy ngã xuống thì không ai lo lắng cho cô, vì vậy tình nguyện giao cô cho một Giang Hành đối với cô lúc đó hãy còn xa lạ.
Nhiều năm trôi qua, có lẽ tình cảm đối với mẹ cô đã phai mờ, nhưng tình cảm đối với con gái vẫn còn yêu thương vô bờ bến. Ông đặt tập tài liệu kia trong quỹ bảo hiểm, nói vậy ông đã sớm quyết định khi mối quan hệ giữa cô và Giang Uyển Chi đi đến vực thẳm.
Nghĩ tới chuyện này, sự thù hận trong mắt Trần Tống Mạn càng dâng cao. Cô siết chặt đấm tay, răng cắn môi dưới.
Một bàn tay ấm áp giơ lên, ngón tay chạm nhẹ vào môi cô, dùng một chút lực, đem môi dưới và hàm răng tách ra.
“Đừng lo, mọi chuyện sẽ giải quyết chóng thôi.” Ánh mắt anh âm u, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn trên bờ môi còn hằn nhẹ dấu răng. “Chúng ta sẽ sớm ra tòa, vụ án này lần nữa được xét xử. Em yên tâm, lần này chúng ta dốc lòng chuẩn bị, hai mẹ con Giang Uyển Chi kiểu gì cũng trốn không thoát.”
Trần Tống Mạn gật đầu, ngả vào lòng anh.
Ba mẹ, hai người yên tâm. Những gì ba mẹ để lại con đều sẽ tận dụng thật tốt. Hung thủ giết chết ba mẹ, con nhất định sẽ lôi đầu chúng ra ánh sáng.
—
Ba ngày sau, tòa án nhân dân cấp tỉnh Z đối với vụ án Trần Tống Mạn sát hại Trần Khánh Dân, lần nữa mở ra phiên tòa xét xử. Lúc này đây, Trần Tống Mạn ở vị trí nguyên cáo, nhưng lần này cô ưỡn ngực ngẩng đầu, đứng thẳng tắp; so với nữ quỷ lần trước quả thật cách nhau một trời một vực.
Bởi lẽ cô không phải một mình.
Cô quay đầu nhìn về chỗ dự thính, Giang Hành an vị ở hàng ghế thứ hai. Thấy Trần Tống Mạn quay đầu nhìn anh, khóe môi anh khẽ cong lên, gật đầu một cái.
Ngồi đằng sau đều là các nhà báo, phóng viên của tỉnh Z, trong số bọn họ thậm chí còn có vài người ở tháng 7 năm trước từng tham gia phiên tòa xử án Trần Tống Mạn.
Thời điểm đó, trong mắt bọn họ Trần Tống Mạn chính là một cô gái tội phạm tâm thần, hơn nữa còn nổi điên trên tòa án, bị phán mắc bệnh tâm thần cần đưa đi cưỡng chế trị liệu.
Nay đã chín tháng, thậm chí bọn họ còn không nhận ra, nguyên cáo đang đứng trước bục là một cô gái tinh thần sáng lạn – lại có thể là một người với nữ bệnh nhân kia.
Bọn họ ngồi bên dưới bàn tán, họ quả thực không biết mới ngắn ngủi chín tháng cô gái kia đã trải qua những gì, nhưng bọn họ dường như có linh cảm; hôm nay tại nơi này sẽ có một màn trình diễn đầy kịch tính.
Thời gian sắp tới, phóng viên truyền thông đều đồng loạt giơ ống kính, mặt hướng về phía ba người đang ngồi ở kia.
Trần Tống Mạn, Giang Uyển Chi, Trần Phinh Đình. Đều là người một nhà, tình hình khá là phức tạp.
Mười giờ sáng, phiên tòa chính thức mở.
So với lần trước khóc lóc thê lương, lần này Trần Phinh Đình và Giang Uyển Chi rõ ràng đã thay đổi chiến lược. Bọn họ sắm vai hai mẹ con trưởng thành, trầm ổn, cao quý bức người.
Từ nguyên cáo biến thành bị cáo, khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Luật sư bên này của Trần Tống Mạn là bạn tốt trước kia của cha cô, gia đình ông ấy đã sớm sang Mỹ định cư, ngay cả việc cha cô chết cũng không hay biết. Lần này cô vất vả tìm cách liên lạc với ông ấy, ông ấy vừa nghe xong vụ án này đã lập tức ngồi máy bay quay về Trung Quốc, ở sân bay ôm chầm lấy cô. Ông ấy có nhã ý mời cô định cư ở Mỹ, tuy rằng cô rất cảm kích nhưng vẫn khéo léo từ chối ý tốt kia.
Luật sư của Giang Uyển Chi cô từng gặp qua một lần, dáng vẻ đoan chính, cũng có chút danh tiếng trong giới luật sư. Đáng tiếc thân chủ là hai con cáo già nên hắn cũng rơi vào tình huống căng thẳng.