Có người chết?
Biết được tin tức vừa rồi, Tô Bạch ngẩn ra, ngơ ngác nhìn điểm đen đột nhiên xuất hiện.
Bỗng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cơ bắp trên người mình bắt đầu căng chặt, mỡ trên bụng và tứ chi đang nhanh chóng biến mất.
“Gần đây có người chết, thì ta có thể thu được điểm thuộc tính.” Tô Bạch nhìn quan tài vàng trên cánh tay, nghĩ tới tin tức vừa rồi, trong lòng chợt bừng tỉnh.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã phát hiện ra chỗ kỳ quái.
Nếu như vừa rồi có người chết, chuyện hắn thu được một điểm thuộc tính cơ bản là chuyện bình thường.
Nhưng mà, vì sao trong quan tài hoàng kim lại có hai điểm thuộc tính cơ bản vậy?
Một cái cảm giác +1, một cái lực lượng +1.
“Không đúng…” Tô Bạch đột nhiên nhớ lại họ tên được ghi trên tin tức vừa rồi.
Một người trong đó chính là bản thân hắn.
Nghĩ tới đây, Tô Bạch lập tức hiểu cả.
Sau khi bản thân hắn chết, thì tự nhận được điểm thuộc tính cơ bản cảm giác +1.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi hắn cảm giác được bên ngoài có nguy hiểm.
Sau đó, Tô Bạch dừng một chút, mặc quần áo, cầm búa nhổ đinh bên cạnh lên và đi tới cửa.
Im ắng nghe xong một hồi, thấy không có động tĩnh, hắn khẽ mở cửa, rón rén đi ra ngoài.
Lúc này hắn không mang giày, nên dưới chân không hề có tiếng động nào.
Tất cả, đều có vẻ trống trải yên tĩnh.
Tô Bạch cảm thấy, mình vẫn cần phải đi một chuyến.
Hôm nay ở đây có mình chết đã rất kỳ quái rồi, bây giờ lại thêm một người chết nữa, không khỏi quá trùng hợp.
Đây không phải do hắn không nghĩ tới kẻ sát nhân vừa rồi có thể chính là hung thủ sát hại hắn.
Đi lên cầu thang, Tô Bạch lại nghe thấy tiếng sột soạt ở trên lầu.
Hắn ngừng thở, nắm chặt cây búa, đi lên lầu.
Sau khi lên đó, Tô Bạch xuyên qua mấy căn phòng, đến nơi có tiếng động rõ ràng nhất.
Lúc này hắn mới phát hiện, tiếng vang truyền ra từ phòng 503.
Đồng thời, Tô Bạch phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, trong tiếng vang có tiếng rên của phụ nữ.
Giống như… đang làm chuyện gì không thể miêu tả vậy.
Tô Bạch nhíu chặt mày, đi tới trước cửa phòng 503, nhìn vào bên trong xuyên qua cửa sổ của phòng.
Sau đó hắn thấy hàng xóm Chu Oánh Oánh mặc bộ đồ màu trắng đi ra từ phòng bếp.
Chu Oánh Oánh có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người sexy, mặc bộ đồ màu trắng bó sát người, trên đồ có nhiều cái động, lộ ra da thịt trắng nõn.
Chu Oánh Oánh là hàng xóm của Tô Bạch, rất xinh đẹp, có thể nói là nữ thần trong lòng rất nhiều phái nam.
Chỉ là Tô Bạch không để ý nàng cho lắm.
Nguyên nhân là vì cái cô này cứ cách năm ba ngày là lại mang đàn ông về nhà qua đêm, lời đánh giá không được tốt cho lắm.
Đối với loại người này, dĩ nhiên trong lòng Tô Bạch không có thiện cảm cho lắm, cho dù đẹp mắt thì cũng vô ích.
Nhưng mà, lúc này điều làm hắn kinh ngạc là, Chu Oánh Oánh cầm một thanh dao nhọn rọc xương ra từ phòng bếp.
“Trong nhà ai mà thả dao nhọn rọc xương chứ!” Tô Bạch biết con dao trong tay Chu Oánh Oánh.
Đó là dao dùng để rọc xương, thân dao hẹp dài, đỉnh chóp bén nhọn, loại dao này gia đình bình thường căn bản không dùng.
Chỉ có đồ tể trong chợ bán thức ăn mới dùng loại dao này.
Sau đó, Tô Bạch thấy Chu Oánh Oánh cầm dao nhọn rọc xương, đi tới bên ghế sô pha, xốc vải trên ghế lên.
Lúc này, hắn mới phát hiện, trên cái ghế kia thế mà lại có một thi thể nam nằm đó.
Còn tại sao Tô Bạch biết đó là thi thể.
Đó là bởi vì, đầu thi thể kia quay vòng 180 độ.
Người thường, vốn không thể sống được.
“Ha ha ha…” Mặt Chu Oánh Oánh ửng đỏ, khẽ cười thở dốc, chỉnh thẳng đầu người đàn ông kia.
Sau đó,
Cảnh khiến Tô Bạch hoảng sợ xảy ra, Chu Oánh Oánh cầm cây dao rọc xương trong tay, cắm vào thi thể.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, người phụ nữ đó thế mà lại lẻ một kẻ giết người.
Hơn nữa còn là một kẻ giết người vô cùng biến thái.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn hưởng thụ của Chu Oánh Oánh lúc dùng dao nhọn rọc xương phân chia cơ thể, Tô Bạch cũng cảm thấy một sự sợ hãi chiếm đóng nơi đáy lòng hắn, chút động tĩnh nào cũng làm cho cả người hắn phát lạnh.
Nhưng mà, lúc này chuyện khiến hắn càng sợ hãi hơn xảy ra.
Thi thể bị chia tách kia, thế mà lại đứng dậy, ôm lấy Chu Oánh Oánh.
“Xác chết vùng dậy!” Tô Bạch nhìn thấy cảnh này, da đầu đều sắp nổ tung.
Loại chuyện như vậy, cho dù là ai nhìn thấy đều có tâm lý sợ hãi không cách nào ức chế được.
Bây giờ Tô Bạch cảm thấy, chân của mình đã không thể nhúc nhích được nữa.
Giống như chân của hắn bây giờ đã không còn là chân của hắn vậy.
Phải rời khỏi nơi này!
Tô Bạch khẽ cắn mỗi, cố gắng cảm giác chân của mình, để nó khôi phục tri giác, muốn chạy khỏi nơi này.
Nếu như bị Chu Oánh Oánh phát hiện, chắc chắn hắn sẽ chết.
Qua một lúc sau, hắn rốt cuộc cảm nhận lại được chân của mình, cẩn thận đi xuống lầu đi tới phòng của mình.
Sau khi về phòng, Tô Bạch nằm trên giường, trên cơ thể mới tắm xong tràn đầy mồ hôi.
Ngày hôm nay hắn đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ.
Hắn bị giết, sau đó lại sống lại, đồng thời còn có được một chiếc quan tài hoàng kim.
Sau đó, hắn lại tận mắt nhìn thấy hàng xóm Chu Oánh Oánh ở trên lầu phân thây.
“Quá khó tưởng tượng được.” Tô Bạch nhếch môi.
Lúc này, dù thế nào hắn cũng không ngủ được.
Dù sao, trên lầu có một tội phạm giết người.
Mà lại tới lúc nửa đêm, Tô Bạch đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cộp cộp.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa sổ của hắn.
Lúc này, vẻ mặt Tô Bạch dừng lại một lát, nuốt ngụm nước bọt, tiếp đó thấy không có động tĩnh gì, hắn đánh bạo nhìn ra ngoài cửa sổ.
Và rồi, hắn nhìn thấy người đã chết kia, đang đứng ngoài cửa thang lầu.
“Là người chết kia!” Tô Bạch sửng sốt, sau đó hắn nhìn thấy người bên ngoài đi xuống lầu.
Giống như vừa rồi không có chuyện xảy ra vậy.
Lúc này, Tô Bạch suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra rất nhiều.
Chắc là Chu Oánh Oánh có năng lực làm cho người chết hoạt động, có thể tạo chứng cứ giả.
Cũng chính vì vậy, nàng mới có thể vẫn luôn né tránh chế tài của pháp luật.
“Nhưng… chuyện này thì liên quan gì tới ta…” Vẻ mặt Tô Bạch chợt dừng, khẽ thở dài.
Hắn cũng không chuẩn bị báo cảnh sát.
Bây giờ, người giết hắn còn chưa bị tìm ra, đương nhiên hắn không thể dây vào một phiền toái lớn như Chu Oánh Oánh.
Loại người sở hữu năng lực cường đại như vậy, tuyệt đối không phải người hắn có thể chọc nổi.
Càng chưa nói đến, Chu Oánh Oánh có thể làm cho thi thể di động, cảnh sát cũng rất khó tìm ra chứng cứ giết người của Chu Oánh Oánh, đến lúc đó sợ là nàng ta không bị bắt, hắn ngược lại còn chọc phải một chuyện lớn.
Còn nếu Chu Oánh Oánh bởi vì không bị cảnh sát bắt mà tiếp tục hại người, vậy thì không có quan hệ trực tiếp tới hắn.
Dù sao, cũng không phải là người bị giết.
Hắn chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.
Đừng đẩy tội nghiệt người khác phạm phải do giết người lên thân một người cô đơn lẻ loi như hắn.