“Nàng chết như thế nào?” Bà lão trầm giọng hỏi.
Tô Bạch nhìn nàng nắm lấy tay đứa trẻ, các khớp xương rõ ràng là do dùng lực mà ra, nghĩ đến lúc trước nắm tay của ông già, sau này mới nhận ra.
Trên thực tế, không chỉ trẻ em gầy mà hai người già cũng rất gầy.
Đây là lý do tại sao ông già biết mình có mười vạn tệ lại gấp gáp như vậy.
Cuộc sống của gia đình này cũng không được tốt.
“Ta không biết cụ thể. Ngươi có thể liên hệ với đồn cảnh sát ở thành phố Tây Giang. Họ có hồ sơ ở đó.” Tô Bạch lắc đầu nói: “Ta chỉ biết rằng nàng ấy đã qua đời mà thôi.”
“Hừ, chết ở bên ngoài thì tốt.” Lúc này, ông lão đột nhiên chế nhạo, sau đó nhìn về phía Tô Bạch, “Ngươi là bạn của nàng, vậy chắc cũng không phải người tốt gì. Sáng mai ngươi đi đi.”
Nói xong hắn đi vào phòng trong.
Sau đó bà lão cũng gật đầu với Tô Bạch, kéo đứa nhỏ vào phòng trong.
Sau đó cửa bị khóa, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tô Bạch.
Thấy vậy Tô Bạch cười khổ rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Hắn nhìn xung quanh, thấy rằng phòng khách trông hơi cũ, xung quanh kẽ hở đều là bụi bặm.
Trong góc phòng khách chỗ góc tường có một cái bàn ăn cũ nát, bề mặt có chút nhẵn nhụi, còn có vết tương, rõ ràng là đã dùng rất lâu.
Ngoài chiếc bàn ăn này, trong phòng khách còn có một số sọt tre, ki hốt rác của vùng nông thôn và những thứ tương tự.
Đây là một gia đình nông dân bình thường, lại là một gia đình nông dân rất nghèo.
Tô Bạch ngồi ở phòng khách quan sát một hồi thì nâng tay lên vén tay áo ra.
Lúc này, chấm đỏ ở quan tài vàng phía trên cánh tay trái rất sôi động, chuyển động không ngừng xung quanh quan tài vàng.
Nhìn chấm đỏ đang hoạt động, Tô Bạch có cảm giác trong lòng dường như có thứ gì đó bên trong chấm đỏ.
Sau đó, trong lòng hắn vừa khẽ động, và một quả cầu nhỏ trong suốt ngay lập tức được phun ra từ chấm đỏ.
Sau khi phun ra quả cầu nhỏ trong suốt, chấm đỏ tan chảy trên quan tài như thể mực nước gặp giấy.
Trên toàn bộ quan tài vàng, ngoài những đường vân đen trước đây, còn có dấu vết của các đường vân đỏ như máu.
Tô Bạch vân vê quả cầu nhỏ trong suốt trên cánh tay, trong lòng có hơi khó hiểu.
Đây có phải là Ma Thiết không?
Sau khi xoa quả cầu, Tô Bạch cảm thấy thứ này có chút giống viên đạn, khiến hắn khó có thể tin được thứ này chính là cái gọi là Ma Thiết.
Dù sao thì sắt là thứ lạnh, còn thứ này lại giống một loại cao su hơn.
Đặc biệt thứ này trông rất nhỏ, còn nhỏ hơn móng tay ngón út của hắn mấy phần.
“Vật này nên dùng như thế nào nhỉ?” Tô Bạch vừa nghĩ vừa vê quả cầu nhỏ trong suốt.
“Bùm ~” Đột nhiên, tiếng bong bóng vỡ truyền đến, quả cầu trong suốt vỡ tung.
Ma Thiết... bị vỡ rồi?
Tô Bạch thở hổn hển, còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã có một khối sắt màu đen.
Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác giật mình.
Quả cầu vừa rồi thực chất là một loại vật dẫn, chỉ khi bị vỡ thì đồ vật thực sự mới xuất hiện.
Nhìn khối sắt nặng trĩu trên tay, nó thô ráp xù xì và không trơn nhẵn chút nào.
Tô Bạch cảm thấy nếu trên đường nhìn thấy thứ này hắn nhất định sẽ không nhặt.
“Cảm nhận được vật phẩm đặc biệt của quan tài vàng: Ma Thiết, cần được kích hoạt bằng máu.”
Trong khi Tô Bạch đang suy nghĩ về cách sử dụng thứ này, trong đầu hắn hiện lên một thông điệp.
Sau khi cảm nhận được thông tin này, Tô Bạch không chần chừ, cầm ngón tay lên cắn vào miệng khiến máu chảy ra.
Sau đó, hắn đưa các ngón tay của mình lại gần Ma Thiết.
Sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra, Ma Thiết đột nhiên động đậy như một vật thể sống, và từ từ tiếp cận các ngón tay của Tô Bạch.
Khi hai bên chạm vào nhau, Tô Bạch cảm thấy đầu ngón tay ớn lạnh, máu vừa chảy ra lập tức biến mất.
Lúc này trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác khó giải thích được, khối sắt xấu xí trước mặt dường như đã trở thành một phần cơ thể của hắn, có thể tùy ý điều khiển.
Tô Bạch nhìn Ma Thiết, trong lòng dấy lên một ý nghĩ.
Ma Thiết đột nhiên nhúc nhích và biến thành một cái búa nhổ đinh (búa hình sừng dê).
Sau đó, chiếc búa biến thành hình dáng của Triệu Minh San, và sau đó nó biến thành hình dáng của chính Tô Bạch.
Nhìn “hình người” trong tay, Tô Bạch đã biết chính xác vật này được sử dụng như thế nào.
Hắn vừa lấy ba lô ra, lấy ra búa nhổ đinh lúc trước từ ba lô.
Sau đó, Tô Bạch tiến đến cái búa với Ma Thiết trên tay.
Khi Ma Thiết đến gần, nó dường như có sự sống, nó duỗi ra một cái râu tiến lại gần chiếc búa và dần dần hòa vào nó.
Trước đây có một số búa nhổ đinh bình thường, nhưng sau khi được tích hợp với Ma Thiết, bề mặt bắt đầu có ánh đen, thoạt nhìn có có vẻ đẹp tự nhiên.
Làm xong chuyện này, vẻ mặt Tô Bạch cũng thả lỏng.
Giờ đây, khi đã có Ma Thiết này, hắn không còn phải lo lắng về cái gọi là tà ác nữa.
“Hay là sau này ta sẽ gọi người là cây bùa vui vẻ.” Tô Bạch nghĩ thầm khi nhìn búa nhổ đinh trước mặt.
Cây búa này trên cơ thể của người khác có thể kìm nén sựu tà ác trong lòng họ, xem như trên danh nghĩa nó thực sự là một cây búa vui vẻ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Tô Bạch đã từ bỏ.
Tên này hơi quá khó nghe.
“A!!!” Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng khóc kêu, giống như tiếng mèo già kêu, khiến người ta cảm thấy rợn cả người.
“Kêu kêu kêu, mỗi ngày chỉ biết kêu.” Lúc này, có một tiếng mắng nhỏ phát từ phòng sau.
Cửa được mở ra, ông lão ra khỏi phòng, đi về phía sau phòng khách.
Dọc theo đường đi, hắn cũng không thèm nhìn Tô Bạch một cái, hiển nhiên hắn vẫn còn bận tâm đến những chuyện trước đây.
“Tí tách...” Sau đó là tiếng nước chảy ra.
Lúc này Tô Bạch mới biết phía sau phòng khách là bồn tiểu.
Không lâu sau đó, ông lão đi vệ sinh xong, từ sau phòng khách bước ra, nhìn Tô Bạch, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, đừng mở cửa, nếu không sẽ chết đấy.”
Nói xong, hắn đi vào phòng sau.
Rầm!
Cánh cửa lại được đóng lại.
Tô Bạch nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ nhíu mày.
Hắn đoán được tám chín phần mười thứ ở bên ngoài là Người sống lại.
Chỉ là hắn không biết tại sao những người ở đây lại không quan tâm đến Người sống lại này, họ chỉ đóng cửa và cửa sổ mà thôi.
Ngay cả những nơi đông người, vẫn có người tản bộ bên ngoài.
Tô Bạch cảm thấy mình hẳn là đã bỏ qua một cái gì đó rất quan trọng.
Người sống lại có giết người không?
Bình thường họ sẽ giết, hơn nữa thời gian càng kéo dài, xác suất Người sống lại giết người càng cao.
Đặc biệt là trước đó Tô Bạch cảm nhận được ác ý không hề che giấu.
Hắn cảm thấy rằng Người sống lại sẽ giết người.
Nhưng tại sao người trong thôn không sợ?
Nghĩ đến đây, Tô Bạch đột nhiên cảm giác được bản thân đã nắm bắt được điều gì đó.
Một suy đoán nảy ra trong đầu hắn.
Người sống lại này chưa từng giết bất cứ ai trong thôn!
Chẳng lẽ họ chỉ giết người ngoài thôn?
Nghĩ đến đây, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy mình đã đoán ra được vài điểm mấu chốt, trên người hiện lên một cảm giác lạnh thấu xương.