• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm ầm...” Một chiếc xe Jeep đang chạy nhanh như chớp dọc theo con đường núi, những nơi mà nó chạy qua đều có nước bùn bắn tung tóe.

“Mau lên! Mau lên! Mau lên!” Cô gái ngồi trên xe jeep đạp ga trong lòng không ngừng thúc giục bản thân.

Tốc độ của xe jeep rất nhanh, khi chạy trên đường trong núi sẽ khiến người ta có cảm giác xe sẽ bay khỏi vách núi.

Nhưng tài xế trên xe rõ ràng là rất điêu luyện, lúc lái xe trên núi tuy rằng sẽ gặp phải những tính huồng nguy hiểm nhưng đều tai qua nạn khỏi.

“Ninh Huyên, ngươi chạy chậm một chút...” Trịnh Vũ bên ghế phụ lái sắc mặt tái nhợt nắm chặt tay nắm trên xe vì sợ bị văng ra ngoài.

“Im đi!” Ninh Huyên điên cuồng hét lên, đánh tay láy trong tay.

“Xẹt... xẹt!”Lốp xe phát ra âm thanh cọ xát mạnh với mặt đất, chiếc xe jeep rẽ ngoặt một cách tao nhã trên đường núi.

Trịnh Vũ bị tình huống này làm cho hoảng sợ sắc mặt càng tái nhợt.

Bây giờ hắn thà chết dưới miệng lợn rừng còn hơn chết trên xe jeep, thế này thật không đáng.

Sau khi xe jeep rẽ vào góc cua, không còn chạy xa nữa, nó dừng lại bên lề đường.

Ninh Huyên buông tay lái suy sụp tinh thần nằm xuống ghế, mở cửa sổ hít sâu một hơi không khí lành lạnh bên ngoài.

Lúc này mắt nàng đỏ ngầu giống như người thức đêm đã lâu.

“Ninh Huyên...” Trịnh Vũ bên cạnh cười chua xót: “Bây giờ Người sống lại đã chuyển kiếp rồi, cho dù chúng ta lên núi cũng vô ích, không cứu được đội trưởng mà chúng ta còn mất mạng. Thành thật mà nói ta không sợ chết, nhưng ta sợ chúng ta chết một cách vô giá trị.”

Ninh Huyên mặc kệ hắn, đôi mắt đỏ hoe như thể nước mắt sắp rơi bất cứ lúc nào.

“Aizz, đều do ta vô dụng.” Trịnh Vũ thấy thế trong lòng thở dài.

Lúc đó hắn thực sự muốn chết ở đó cùng với đội trưởng.

Tuy nhiên tình trạng của Vương đại sư lúc đó rất kém, nếu Vương đại sư không được cứu thì tính mạng của ông ấy có thể gặp nguy hiểm.

Phải biết rằng mất đi một đại sư như thế này, là tổn thất vô cùng lớn đối với quốc gia.

“Chuyện này cũng không trách được các ngươi.” Ninh Huyên lắc đầu xuống xe đứng ở bên cạnh vách núi im lặng không nói.

Nhìn theo bóng dáng của nàng, Trịnh Vũ cũng xuống xe.

“Ngươi biết đấy, chết trong tay của Người sống lại là kết cục của hầu hết người Đồ Long Bộ. Dù chúng ta hay đội trưởng, đều đã chuẩn bị sẵn sàng.” Trịnh Vũ nói chậm rãi.

Nói xong hắn lấy điếu thuốc và bật lửa ra châm một điếu, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

Sau đó khói tan, Trịnh Vũ nhìn thấy phía xa xa có hai bóng người xuất hiện ở cuối con đường núi.

Hắn há miệng nhìn chằm chằm Tô Bạch và Sở Hồng Nguyệt đang từ từ đi xuống núi.

“Đội trưởng vẫn còn sống!” Hắn vui mừng khôn xiết.

“Đội trưởng!” Ninh Huyên kinh ngạc vui vẻ kêu lên.

Tô Bạch và Sở Hồng Nguyệt ở đằng xa thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc xe jeep.

“Sao các ngươi lại đến đây?” Sở Hồng Nguyệt nhìn hai người họ khẽ cau mày.

“Đội trưởng, chúng ta lo lắng cho sự an toàn của ngươi nên đến đây.” Trịnh vũ vội vàng nói.

Ninh Huyên bên cạnh cũng gật đầu.

Sở Hồng Nguyệt nghe xong muốn khiển trách hai người hồ đồ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của hai người họ lòng nàng lại mềm ra, nàng gật đầu.

“Vậy chúng ta đi trước đi.” Khi Ninh Huyên và Trịnh Vũ thấy thế lập tức lên xe jeep.

Tô Bạch và Sở Hồng Nguyệt cũng lên theo sau.

Sau đó xe jeep quay đầu lại trên đường núi và chạy xuống núi.

“Đội trưởng, ngươi giết chết Người sống lại rồi sao?” Trịnh Vũ trên đường không nhịn được hỏi.

Và khi lời nói của hắn nói ra Sở Hồng Nguyệt ném một đôi mắt muốn giết người.

Lúc này Trịnh Vũ mới chợt nhớ ra trên xe còn có một người khác không phải người trong đội của bọn họ.

Nghĩ đến đây hắn không khỏi co rụt cổ lại, trong lòng nghĩ thầm lần này tiêu đời rồi.

“Ta đã giết nó.” Sở Hồng Nguyệt chậm rãi nói

Đây là những gì nàng đã thảo luận với Tô Bạch trên đường đi.

Tô Bạch không muốn dính líu đến vụ việc này nên nàng chỉ có thể là người giết Bành Niệm Từ.

Trịnh Vũ và Ninh Huyên cũng không có chút kinh ngạc khi nghe nàng nói gì bởi vì chỉ có khả năng này là bình thường nhất.

Không lẽ nói là nam sinh bên cạnh nàng đã giết đúng không?

“Nhân tiện đội trưởng quân khu Tây Giang đã phái người tới, ước tính sẽ phong tỏa nơi này vào ban đêm.” Trịnh Vũ nói.

“Ừ thế thì tốt.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu.

Nàng không cần thiết phải giấu Tô Bạch về chuyện này.

So với chuyện quân đội phong tỏa thì vấn đề của Người sống lại mới là chuyện phải được che giấu.

Người sống lại có liên quan đến sự yên ổn của quốc gia, tuyệt đối không thể để cho một người bình thường biết được.

Nếu không mọi thứ sẽ rối tung lên.

Tô Bạch ở bên cạnh nghe được lời nói của bọn họ trong lòng thầm nghĩ.

Trên đường đi hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

Mặc dù Sở Hồng Nguyệt và những người khác hầu như không nói gì với hắn nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được điều gì đó.

Mối nguy hiểm này chắc chắn vẫn liên quan đến Bành Niệm Từ.

Nếu không Sở Hồng Nguyệt vừa mới tỉnh dậy cách đây không lâu sẽ không dẫn hắn đi sớm như vậy.

Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, Sở Hồng Nguyệt không có tin tức gì khác ngoại trừ tin tức về cái chết của Bành Niệm Từ.

Mà chỉ có sau khi Người sống lại chết, còn có thể xuất hiện những biến đổi khác thì mới có thể nói đủ rõ ràng.

Tuy nhiên trong lòng Tô Bạch lại có một nghi ngờ khác.

Nếu vậy thì khi Chu Oánh Oánh chết tại sao lại không có một biến động lớn như vậy? Lúc này Tô Bạch mới cảm thấy bắt được chút manh mối nhưng lại cảm thấy không bắt được cái gì.

“Người anh em, cám ơn ngươi đã cứu đội trưởng của chúng ta.” Lúc này Trịnh Vũ ở một bên lên tiếng giọng tràn đầy cảm kích.

Rõ ràng hắn rất biết ơn người đã cứu đội trưởng của mình.

“Không có gì, lúc trước các ngươi cũng giúp ta mà.” Tô Bạch khẽ lắc đầu cười nói.

Ninh Huyên đang lái xe phía trước nghe thấy lời này lỗ tai hơi đỏ lên trong lòng cảm thấy có chút phức tạp khó hiểu.

Nói ra thì nàng và Tô Bạch còn có chút xích mích lúc lên núi, nang dường như đã lái xe làm văng bùn lên người cậu thanh niên này, hơn nữa sau đó còn nói chuyện bất lịch sự với hắn.

Nhưng ai biết được cậu học sinh trung học này lại cứu cả đội trưởng của mình.

Mặt Ninh Huyên đỏ bừng lên khi nghĩ đến đây, nếu hồi đó Tô Bạch bị nàng ta đuổi đi thì chắc đội trưởng đã chết rồi.

“Chuyện đó... Tô Bạch...” Nàng mím môi ngập ngừng nói.

Tô Bạch nghe xong ngẩn ra, nhìn về phía hàng ghế đầu “Sao vậy?”

Hắn không biết cô gái này muốn nói gì, cứ ngập ngừng khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.

“Lúc trước ta lái xe làm văng bùn lên người ngươi là lỗi của ta, xin lỗi.” Ninh Huyên mặt đỏ tới cổ nhưng trong bóng tối lại không nhìn thấy rõ.

“Này Ninh Huyên, ngươi sao lại không giống như đang xin lỗi vậy? Ta cảm giác giọng ngươi giống như đang nghiến răng nghiến muốn ăn thịt người vậy?” Trịnh Vũ ở bên cạnh nghe xong không nhịn được cười.

“Nếu ta nói...” Hắn đang định nói tiếp nhưng vừa nhìn thấy trong gương chiếu hậu ánh mắt như muốn ăn thịt người của Ninh Huyên lập tức giống như một con gà trống đang bị siết cổ, hắn không thốt ra được một lời, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang