• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một tòa nhà bằng gỗ có một người đang cầm trên tay một con dao khắc trên gỗ một đám mây lành, vụn gỗ rơi lả tả.

Bên cạnh có cái đèn pin đang chiếu vào khối gỗ trong tay hắn, cũng chiếu vào khuôn mặt mặt nghiêm túc của hắn.

“Phù!...” Tô Bạch nhẹ nhàng thổi bay vụn gỗ, trên mặt gỗ hiện lên rõ ràng những đám mây lành đẹp đẽ, bên cạnh đám mây còn khắc một con nghé con và một đứa bé bướng bỉnh, thoạt nhìn rất tinh tế và sống động như thật.

Sau đó hắn duỗi tay ra, con dao khắc trong tay chuyển động đáp xuống chiếc búa nhổ đinh bên cạnh.

Sau khi lấy lại Ma Thiết, Tô Bạch nhặt một vài tấm gỗ phẳng bên cạnh và ráp chúng lại.

Sau đó một chiếc hộp trông rất khéo léo xuất hiện trên tay hắn.

“Ta xem như cũng thu được lợi ích từ ngươi, cũng nên đem di hài ngươi đi mai táng.” Tô Bạch khẽ nói, nhặt lấy mảnh vải lót vào trong hộp, sau đó cẩn thận đặt bàn tay lên trê mảnh vải.

Sau khi làm xong hắn nhấc cái nắp bên cạnh và đóng hộp lại.

Đây là một chiếc hộp tro cốt do Tô Bạch làm.

Chỉ là chiếc hộp này hơi thô sơ, gỗ lấy từ đồ đạc của tòa nhà gỗ này.

Bây giờ cũng chỉ có điều kiện như vậy.

Sau khi làm xong, Tô Bạch bước ra khỏi tòa nhà gỗ, tay cầm hộp tro cốt đi về phía sau ngọn núi.

Ở đây có một số ngôi mộ, vừa lúc để chôn cất các thứ.

“Ô ô...” Đúng vào lúc này có tiếng một con nai vang lên.

Tô Bạch nghe tiếng nhìn lại thì thấy xa xa có một con nai con.

Con nai nhỏ này cao không quá đùi hắn, toàn thân có bộ lông màu vàng sẫm lúc này đang chăm chú nhìn hắn.

Loại nai này Tô Bạch đã từng nhìn thấy trên xe jeep, lúc đó Lý Mạc đã nói, đây là con hoẵng, ăn rất ngon, trên núi có rất nhiều.

Tuy nhiên lúc này Tô Bạch không quan tâm đến con hoẵng cũng không có tâm trạng đi nấu món ăn dân dã.

Hắn lấy chiếc búa nhổ đinh từ thắt lưng của mình và Ma Thiết trên búa nhổ đinh chuyển động biến chiếc búa nhổ đinh thành một cái xẻng nhỏ kỳ quái.

Sau đó Tô Bạch tìm được một khoảng đất trống và đào một cái hố trên mặt đất.

Một lúc sau một hố sâu được đào ra.

Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống hố.

“Cát bụi trở về cát bụi, đất trở về với đất.” Tô Bạch lẩm bẩm chậm rãi đem đất bên cạnh lắp xuống.

Ở đây không cần lập bia mộ.

Vì người nhà này đã tuyệt hậu nên mai sau không còn ai đến cúng bái nữa.

Sau khi làm xong Tô Bạch liếc nhìn con hoẵng và hơi cau mày.

Hắn đột nhiên cảm thấy con hoẵng kia có chút kỳ lạ, con này từ nãy giờ cứ nhìn chằm chằm mình, dù cho mình đang đào hố nó vẫn nhìn.

“Ô ô!” Đó là lúc con hoẵng có vẻ giật mình sợ hãi và nhảy dựng lên chạy vào phía bóng tối.

Tô Bạch cau mày nhìn vào bóng tối trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu.

Tim chùng xuống một lúc như thể một điều gì đó không rõ sắp xảy ra.

Nhưng mà hắn lập tức lắc đầu, đây chỉ là một loài động vật hoang dã, sao có nguy hiểm gì được.

Sau đó hắn đi về phía thôn.

Việc nơi đây đã hoàn thành, đã đến lúc chuẩn bị quay về.

Điều hắn không biết là không lâu sau khi hắn bỏ đi, con hoẵng lại xuất hiện nhìn thẳng vào hướng hắn đi với ánh sáng đỏ rực trong mắt.

Không lâu sau Tô Bạch về đến thôn.

Khi đến đây hắn thấy trong thôn trở nên rất yên tĩnh.

Tuy rằng những ngôi nhà ở đây vẫn khóa chặt như cũ nhưng hắn luôn cảm giác được nơi này thiếu dấu vết người ở, giống như là một cái thôn trang hoang tàn đã lâu vậy.

Tô Bạch đứng ở nơi đó nhìn một hồi lông mày dần dần nhíu lại.

Sau khi hắn đi đã có những thay đổi mới ở đây.

Chiếc xe Jeep đã biến mất.

Ninh Huyên, Lý Mạc và những người khác đã lái một chiếc xe jeep đi rồi, theo logic mà nói hẳn là còn một chiếc xe nữa mới đúng.

“Nàng đi rồi sao?” Tô Bạch nghĩ thầm có lẽ sau khi Sở Hồng Nguyệt tỉnh lại nàng mới lái xe đi.

Nghĩ đến đây hắn lắc đầu.

Thói đời đen bạc, còn chưa nói một lời cảm tạ với ân nhân đã bỏ đi, không chở mình theo luôn.

Nhưng Tô Bạch không quan tâm đến điều này.

Cứu người là ý tưởng của hắn, hắn không bao giờ nghĩ tới việc người khác sẽ trả ơn gì cho mình.

Dù việc đó có đến lần nữa thì hắn vẫn sẽ cứu người như trước.

Chính là khi Tô Bạch đang suy nghĩ về mọi chuyện và đi về phía nhà của trưởng thôn hắn đột nhiên nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi trên ngưỡng cửa nhìn hắn.

Khi nhìn thấy mình cô gái lập tức đứng dậy.

Chà Sở Hồng Nguyệt không có bỏ đi.

Tô Bạch thấy mình có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Đồng thời hắn thấy cô gái này thật sự rất ưa nhìn cho dù lúc này nàng đang mặc đồ phụ nữ trung niên thì khuôn mặt thanh tú và làn da trắng mịn vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp mắt như trước.

Khi Tô Bạch còn đang suy nghĩ lung tung, cô gái bất ngờ chạy đến và nắm lấy tay hắn.

Tô Bạch giật mình còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Hồng Nguyệt kéo đi.

Cảm nhận được bàn tay ấm áp trong lòng hắn có một cảm giác khó tả.

Cô gái này... sức mạnh của đôi tay quá mạnh... và tay mình...sắp bị bóp nát rồi!

Sở Hồng Nguyệt nắm tay Tô Bạch đi về phía giao lộ.

Lúc này Tô Bạch mới nhận ra người này vẫn đang xách ba lô của mình.

Rõ ràng là cô gái này đã đợi hắn và chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ hắn về ngay lập tức dẫn hắn đi.

“Này...” Tô Bạch vẻ mặt nghiêm trọng bất lực nói: “Ngươi thả lỏng tay ra được không? Ta cảm giác bàn tay sắp bị ngươi bóp nát rồi.” Nghe thấy lời nói của hắn, Sở Hồng Nguyệt giật mình sau đó mặt đỏ bừng lập tức buông tay Tô Bạch ra.

“Aizz...”Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm lắc lắc ngón tay tê dại trong lòng cảm thấy may mắn.

Nếu còn nắm một lát nữa thôi là sau này ngón tay của hắn sẽ bị tàn tật mất.

“Ngươi như thế này là muốn đưa ta đi đâu vậy?” Tô Bạch nghi hoặc hỏi Sở Hồng Nguyệt.

“Xuống núi!” Sở Hồng Nguyệt nói.

“Xuống núi? Buổi tối xuống núi?” Tô Bạch ngẩn ra.

Thấy hắn nghi hoặc, Sở Hồng Nguyệt im lặng nhìn hắn hỏi: “Bành Niệm Từ kia là do ngươi giết?”

Tất nhiên là nàng đã biết được tin tức về cái chết của Bành Niệm Từ từ trưởng thôn.

Tuy nhiên khi nghe được những lời của Sở Hồng Nguyệt Tô Bạch hơi kinh ngạc vì nàng đã biết Bành Niệm Từ đã chết thì tại sao nàng lại phải bỏ đi vào ban đêm và vội vàng như vậy.

Trong đó chắc có điều gì đó mà hắn không biết.

Sau đó hắn dừng lại và gật đầu: “Đúng vậy ta đã giết nàng.”

Sau đó hắn nói tiếp: “Ta lo lắng cho các ngươi, vì vậy mà ta xuất hiện trên núi, giết người cũng là do bất cẩn. Ngươi sẽ không định bắt ta về đồn cảnh sát chứ?”

Sở Hồng Nguyệt nhìn Tô Bạch một cái thật sâu, lắc đầu: “Ngươi đã cứu mạng ta làm sao có thể bắt ngươi?”

Sau đó nàng hít một hơi thật sâu và nói “Tuy nhiên nơi này đã trở nên rất nguy hiểm, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, trưởng thôn và những người khác đã đưa mọi người đi hơn một giờ trước, giờ chỉ còn hai người chúng ta.”

Nghe được lời nói của nàng, tim Tô Bạch đột nhiên đập lạc nhịp, lúc này hắn mới nhớ tới ảo giác ở cổng thôn.

Hóa ra phía trước không phải ảo giác, thôn này quả nhiên đã không còn con người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK