Đi trên con đường nhỏ trong trong thôn, Tô Bạch còn đang suy nghĩ về những gì ông lão kia vừa nói với mình.
Ngọn núi này thực sự không an toàn.
“Haizz ...” Tô Bạch bỏ qua những sự việc đó, muốn đầu óc trở nên thông thoáng.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được con trai của Chu Oánh Oánh và hoàn thành nhiệm vụ.
Tất cả những việc khác bỏ qua đi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hãy rời khỏi nơi rắc rối này càng sớm càng tốt.
Đến lúc đó, dù ở đây có không an toàn thế nào cũng không liên quan gì đến hắn.
Đương nhiên, ngoài lời ông lão nói lúc trước nơi này không an toàn, bây giờ vào
ban đêm, một số dã thú trên núi gần như đã ra ngoài.
Nếu hắn bắt gặp một con lợn rừng hoặc con gì đó, đó sẽ là một phiền toái thực sự.
Bây giờ phải tập trung vào việc đi đường.
May mắn thay, độ cao trên ngọn núi này so với mực nước biển rất cao, có điều nhiệt độ tương đối thấp, nếu gặp phải loài rắn độc hoạt động vào ban đêm như rắn cạp nong thì thật là chết người.
Tô Bạch lấy điện thoại di động ra soi đường phía trước.
Hắn vẫn còn hơn 80% pin trong điện thoại di động, có thể sử dụng trong thời gian dài.
Bố mẹ chồng của Chu Oánh Oánh sống ở một nơi hẻo lánh, và hắn vẫn phải đi bộ khoảng một km dọc theo con đường nhỏ mặt sau thôn.
Đi được một lúc, Tô Bạch đi qua một cái chuồng bò, con bò bên trong thò đầu ra, ngửa đầu dùng đôi mắt đen bóng nhìn hắn làm hắn giật mình.
“Con bò già này làm ta sợ muốn chết!” Tô Bạch nói không nên lời.
Nhưng lúc này, hắn bất ngờ nhìn thấy một căn nhà lụp xụp bên cạnh chuồng bò, bên trong bốc mùi khó chịu.
Đây là cái gì nhỉ?
Tô Bạch nhìn thấy thứ này khẽ nhíu mày.
Sau đó, hắn nhìn thấy trong đống đổ nát có một cái máng đá bị khoét rỗng, bên trong cái máng đá là một số thứ đã hư thối, một khối nhớp nháp, trông rất ghê tởm.
“Chuồng heo à?” Tô Bạch thấy vậy liền hiểu những thứ bên trong căn nhà lụp xụp là gì.
Sau đó, hắn ngồi xổm tại chỗ, trong đầu hồi tưởng lại ký ức của Chu Oánh Oánh.
Hắn phát hiện ra rằng Chu Oánh Oánh vẫn có một ấn tượng nhất định về nơi này trong trí nhớ của nàng.
Đây là chuồng lợn trước nhà của gia đình bố mẹ chồng Chu Oánh Oánh, con lợn này cực kỳ lớn.
“Con lợn đó rất lớn, giống như một ngọn đồi...” Lời nói của Trịnh Vũ đột nhiên hiện lên trong đầu Tô Bạch.
Đồng thời, hắn cũng nhớ đến cảnh Trịnh Vũ học cách lợn nái gặm người rạo rạo, nguyên cả cảnh tượng phát ra thanh âm rạo rạo.
Cổ họng hắn cuộn trào, Trịnh Vũ nói không phải là thật đấy chứ?
“Rạo rạo...rạo rạo...” đúng lúc này một trận âm thanh truyền đến.
Tô Bạch cảm thấy trong lòng ớn lạnh, dựng tóc gáy.
Sau đó, hắn quay đầu lại và nhìn vào nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy con bò đang áp sừng vào tấm gỗ, phát ra tiếng sột soạt.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Bạch hít sâu một hơi, lắc đầu nói không nên lời, tiếp tục đi đường.
Chỉ là lúc này không biết vừa rồi có phải là ảo giác sợ hãi hay không, hắn luôn cảm giác có thứ gì đó đang từ phía sau nhìn chằm chằm mình.
“Rạo rạo...”
“Rạo rạo...”
Con bò tiếp tục áp sừng vào tấm ván gỗ.
Và vào lúc này, một bóng người bước ra từ phía sau chuồng bò.
Đôi mắt nàng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Bạch.
Nhưng sau khi Tô Bạch quay đầu đi, nàng quay đầu nhìn về phía chuồng bò bên cạnh, thân thể dần dần phồng lên, trên người mọc ra những sợi lông, trong chốc lát đã trở nên to lớn cực đại.
“Ụm bò!!!”
Khi con bò nhìn thấy nàng, nó phát ra một âm thanh hoảng sợ.
Xa xa, Tô Bạch nghe thấy âm thanh đó, bước chân bước nhanh hơn.
Tim hắn đập nhanh.
Vừa rồi cảm giác của hắn rất đúng, thật sự có cái gì đó đã nhìn hắn.
Bên kia tại nhà của trưởng thôn.
Một nhóm người đang bàn việc.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên trong số họ đột nhiên đưa tay ra và làm động tác im lặng.
Thôn trưởng và những người khác thấy thế lập tức ngừng nói và nhìn vể phía hắn.
“Nó đi ra rồi.” Người đàn ông trung niên thì thào nói.
Nghe những lời đó, những người khác đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
“Trưởng thôn, chúng ta ở đây gần như đã hiểu rõ vấn đề, cám ơn sự hợp tác của ngươi.” Trịnh Vũ lúc này mới đột nhiên lên tiếng.
Nghe được lời nói của nàng, thôn trưởng lập tức hiểu ý nàng, vội nói: “Vậy cũng được, ta đã sắp xếp phòng cho mọi người rồi, có việc gì các ngươi cứ đến tìm ta là được.”
“Được.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu.
Sau đó, thôn trưởng đi ra ngoài, và cả năm người im lặng trong phòng.
“Này, Sở Hồng Nguyệt, ngươi không sợ tên ngu ngốc kia chết rồi chứ?” Lúc này, Ninh Huyên đột nhiên hỏi.
“Ninh Huyên, đừng có vô phép, gọi đội trưởng.” Thấy vậy, ông lão ở một bên tức giận vỗ vào gáy Ninh Huyên.
“Thầy à!” Ninh Huyên sau khi bị vỗ khẽ khịt mũi hừ một cái.
“Không sao.” Sở Hồng Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn Ninh Huyên nói: “Ngươi không cần lo lắng, người sống lại cấp trùng này sống lại chưa bao lâu, còn có một chút nhân tính, không đến mức làm hại người.”
Thấy nàng nói vậy, lông mày Ninh Huyên khẽ nhíu lại, sau đó nàng lại khịt mũi, “Ta lo lắng cho hắn làm gì, ta cũng không quen biết hắn.”
“Vương đại sư, ngươi đã chuẩn bị xong thuốc chưa?” Sở Hồng Nguyệt nhìn ông lão hỏi.
“Chuẩn bị xong rồi, chỉ kém máu tươi của người sống lại thôi.” Ông lão cười nói.
“Ừm, tốt.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh: “Lý Mạc, ngươi chịu trách nhiệm cảnh giác.”
“Vâng.”
“Trịnh Vũ, ngươi chịu trách nhiệm điều tra vị trí của người sống lại.”
“Vâng.”
“Ninh Huyên, ngươi ở chỗ này chờ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp ứng chúng ta.”
“……Vâng.”
Sau khi dặn dò ba người, Sở Hồng Nguyệt nhìn về phía Vương đại sư, dừng một chút, nói: “Vương đại sư, các ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo vệ an toàn cho các ngươi.”
“Được.” Vương đại sư gật đầu đáp ứng.
Sau đó, Ninh Huyên lên xe, những người khác đi theo sau Sở Hồng Nguyệt, đi ngược lại con đường mà Tô Bạch đã đi trước đó.
Khi một vài người đến chuồng bò, máu tươi không ngừng chảy ra từ chuồng bò.
“Người đã bỏ đi rồi.” Lý Mạc dừng tại chỗ một lúc, sau đó lên tiếng.
“Nàng đi về hướng đó.” Trịnh Vũ đi quanh khu chuồng bò và chỉ tay về ngọn đồi bên cạnh.
“Người sống lại này rất khó đối phó đấy.” Lúc này Vương đại sư nhíu mày.
“Tại sao vậy?” Sở Hồng Nguyệt nhìn Vương đại sư và hỏi.
“Nàng đã bắt đầu giết gia súc, xem chừng không lâu nữa sẽ giết người. Với tập tính như thế này, nàng thậm chí có thể ăn thịt người.” Vương đại sư dừng lại và tiếp tục:
“Ta đề nghị đợi đến ngày mai ban ngày hãy đối phó nàng. Hiện tại đối đầu với nàng chúng ta rất bất lợi.”
Nghe thấy lời hắn nói, hai người còn lại trong đội nhìn Sở Hồng Nguyệt.
Sở Hồng Nguyệt khẽ cau mày và im lặng một lúc, nàng ấy nhìn Vương đại sư và nói: “Vậy thì tối nay nàng sẽ tấn công thôn dân chứ?”
“Xác suất rất cao.” Vương đại sư vẻ mặt nghiêm nghị nói.
“Vậy thì chúng ta sẽ giết nàng ngay hôm nay. Là thành viên của ban Đồ Long, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ dân thường.” Sở Hồng Nguyệt lấy ra một chiếc huy hiệu từ trong túi và đeo nó lên ngực.
Vòng ngoài của huy hiệu có đường viền hoa màu đồng cổ, vòng trong có chạm khắc hình đầu rồng rất hung ác, thoạt nhìn sống động như thật.
Nhưng chiếc đầu rồng đã bị tách ra làm hai nửa, sự hung ác không còn nữa, thay vào đó là ảo giác bị tàn sát.
Khi những người khác trong sân này nhìn thấy mảnh huy hiệu này, họ cũng lấy ra một huy hiệu từ trong túi và cầm lấy, vẻ mặt rất trang trọng.
Huy hiệu của họ đơn giản hơn nhiều so với Huy hiệu của Sở Hồng Nguyệt, toàn thân là màu của sắt, không có đường viền hoa màu đồng.
Tuy nhiên, con rồng hung tợn bị cắt trên đó vẫn còn được nhìn thấy rõ ràng.
Thấy vậy, Vương đại sư thở dài và mang huy hiệu của mình vào.