• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi sững sờ Tô Bạch ôm Sở Hồng Nguyệt đi về phía nhà trưởng thôn.

Khi đến trước cửa nhà trưởng thôn hắn gõ cửa mạnh mẽ.

“Cốc cốc cốc!”

“Mở cửa!”

“Rầm rầm!” Theo tiếng gõ cửa của hắn, có tiếng ghế dựa rơi xuống đất.

Rõ ràng là những người bên trong đã bị dọa đến sợ hãi.

“Là ta, ta là người đến cùng đoàn xe, các người mở cửa đi, tình trạng đội trưởng bây giờ rất xấu, cần các ngươi giúp đỡ!” Tô Bạch liên tục gõ cửa.

Lúc này không có Bành Niệm Từ bên cạnh, hắn cũng không cần che giấu việc gõ cửa, nên giọng hắn khá lớn.

Những người bên trong nghe thấy giọng nói của hắn dừng lại một lúc.

Sau đó một loạt tiếng bước chân đến gần.

“Ngươi là ai?” Người bên trong vọng ra một câu hỏi.

Nghe giọng nói Tô Bạch biết người này là trưởng thôn.

“Hôm nay ta từ bên ngoài tới đi cùng xe với bọn họ, buổi tối ta đi tìm nhà cha mẹ chồng ở nhà ông Lưu.” Tô Bạch kiên nhẫn nói.

Theo lời hắn nói ra, người bên trong dừng lại một lúc lâu và dường như nhớ ra rằng đúng là có một người như vậy.

“Bên ngoài có lợn rừng thường lui tới… Chúng ta không ra ngoài.” Nhưng giọng nói bên trong ngừng lại môt chút rồi đáp lại.

Nghe được lời của hắn Tô Bạch có chút không nói nên lời, người đàn ông này thật sự bị Bành Niệm Từ dọa cho hoảng sợ rồi.

Nghĩ đến đây giọng nói của hắn không khỏi lạnh lùng “Trưởng thôn, nếu như ngươi không mở cửa ta sẽ báo cáo sự việc lên trên, lúc đó trách nhiệm đều do ngươi chịu .”

Nói xong hắn liền đứng ở cửa.

“Được rồi!” Lời hắn vừa dứt, bên trong đèn bật sáng, sau đó cửa mở ra, trường thôn từ khe cửa nhìn ra sau đó nhìn thấy thật sự là Tô Bạch cùng Sở Hồng Nguyệt, hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Mau vào đi, mau vào đi.” Hắn vội vàng nói.

Sau đó cánh cửa được mở ra.

Thấy vậy Tô Bạch ôm Sở Hồng Nguyệt bước vào.

Lúc này trường thôn cũng nhìn ra tình trạng của Sở Hồng Nguyệt vì vậy vội vàng hỏi: “Vị lãnh đạo này không sao chứ?” Lúc này hắn rất lo lắng lỡ có chuyện gì xảy ra với vị lãnh đạo này thì chiếc mũ trưởng thôn của hắn cũng khó mà giữ được.

“Ta không biết, ngươi đi tìm bác sĩ đến khám đi.” Tô Bạch nói với trưởng thôn.

Mặc dù trên đường đi hắn không cảm thấy có gì bất thường với Sở Hồng Nguyệt nhưng tốt nhất là nên để bác sĩ kiểm tra nàng.

Nghe lời hắn trường thôn kéo bà lão bên cạnh lên và nói: “Vợ ta đã từng học y, để bà ấy xem thử tiện thể thay quần áo cho lãnh đạo.”

“Vâng, được.” Tô Bạch liếc nhìn bà lão bên cạnh rồi gật đầu.

“Ngươi đưa nàng vào phòng trong ta sẽ lau người cho nàng.” Bà lão có chút không tự nhiên nói với Tô Bạch.

Tô Bạch gật đầu và đưa Sở Hồng Nguyệt vào phòng trong, sau khi làm xong việc này hắn và trưởng thôn đi đến một phòng khác.

“Chuyện đó...” Trường thôn trên mặt lộ ra vẻ do dự “Lãnh đạo, các ngươi đã giải quyết chuyện đó xong chưa?”

Nghe đến xưng hô của trưởng thôn, Tô Bạch hơi tức cười, không ngờ trường thôn lại coi mình là lãnh đạo.

Tuy nhiên khi nghĩ đến tuổi của Sở Hồng Nguyệt và những điều lúng túng mà Sở Hồng Nguyệt gặp phải vừa rồi trong lòng hắn hiểu rõ.

Nghĩ đến đây Trong lòng Tô Bạch không có phản bác trực tiếp, nói: “Đã giải quyết xong.”

Nghe vậy trường thôn lập tức lộ ra vẻ vui mừng sau đó có chút lo lắng hỏi: “Bành Niệm Từ đã chết rồi à?”

“Đã chết rồi.” Tô Bạch tiếp tục gật đầu.

Nghe hắn nói vậy trên mặt trường thôn mới lộ ra vẻ thoải mái.

Trên thực tế nếu Trịnh Vũ và Lý Mạc không cùng Vương đại sư đang nôn ra máu lái xe xuống núi thì hắn vẫn không biết có chuyện gì nghiêm trọng.

May mắn là đã giải quyết xong rồi.

Sau đó trường thôn lại kéo Tô Bạch nói chuyện phiếm, Tô Bạch chỉ tủy ý ứng phó.

Dù sao hắn cũng không phải thật sự là thành viên trong đội, hắn vẫn hiểu được nói càng nhiều sẽ càng sai.

Bây giờ hắn quan tâm đến một thứ khác.

Đó là một nhiệm vụ mới được mở ra từ trí nhớ của Bành Niệm Từ.

“Nhận ra điều ước cuối cùng của Bành Niệm Từ, nàng muốn tìm đến đứa trẻ. Ngươi có thể tìm nó cho nàng không? Nếu điều ước cuối cùng của Bành Niệm Từ được hoàn thành, năng lượng tâm linh của nàng sẽ được hấp thụ tạo thành những mảnh kho báu và ngươi sẽ có được khả năng: dự đoán được đường nét cấp thấp.”

“ Dự đoán đường nét cấp thấp: khả năng kỳ lạ có tác dụng dự đoán tương lai của một số đường nhưng vì là sơ cấp nên khả năng dự đoán rất hạn chế.”

Nghĩ đến nguyện vọng của Bành Niệm Từ, Tô Bạch có chút không nói nên lời, con của Bành Niệm Từ đã bị lợn ăn thịt rồi làm sao có thể tìm lại được.

Và theo thời gian e rằng xác đã bị lợn tiêu hóa.

Đây vốn là một nhiệm vụ bất khả thi.

“Lãnh đạo, ngươi sao vậy?” Lúc này trưởng thôn cũng nhận thấy Tô Bạch có gì đó không ổn không khỏi hỏi.

Nói đến đây hắn mới nhận ra Tô Bạch đã ướt đẫm, không khỏi đứng dậy nói: “Lãnh đạo, ở đây ta có quần áo, để ta đi lấy cho ngươi thay.” Nói xong trưởng thôn đứng dậy chuẩn bị đi lấy quần áo.

Thấy vậy Tô Bạch vội vàng nói: “Không cần đâu, ta có mang quần áo tới.” Nói rồi hắn vỗ vỗ vào ba lô sau lưng.

Lần này tới đây hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, dĩ nhiên cũng mang theo một bộ quần áo để tắm rửa.

“Được rồi, ngươi thay đồ bên trong ta sẽ đợi ngươi bên ngoài.” Trường thôn gật gật đầu đi ra ngoài.

Sau khi trường thôn đi ra ngoài Tô Bạch mở ra ba lô bắt đầu thay quần áo.

May mà quần áo của hắn được gói trong túi ni lông nếu không thì hắn đã ướt sũng như cái ba lô rồi.

Một lúc sau hắn thay xong quần áo và cởi giày, tất ra.

Lúc này bàn chân của hắn đã bị ngâm trắng bệch và nhợt nhạt.

Nhưng Tô Bạch lúc này không để ý tới chuyện này, hắn vẫn đang suy nghĩ về nguyện vọng của Bành Niệm Từ.

Nếu từ bỏ nhiệm vụ này của Bành Niệm Từ, hắn thực sự sẽ không thể nào chấp nhận nổi.

Ma Thiết mà Chu Oánh Oánh mang lại trong nhiệm vụ trước hắn đã cảm nhận được lợi ích, còn đối với việc tà ác áp chế người mẹ mà xem xét, trong tương lai sẽ giúp ích cho hắn không thể tưởng tượng được.

Nhưng bây giờ có một nhiệm vụ được đặt ra trước mặt hắn.

Dự đoán đường nét này mặc dù không biết bây giờ có lợi ích gì nhưng Tô Bạch cảm thấy được thứ này nhất định sẽ không tệ hơn Ma Thiết.

Vì vậy hắn cảm thấy rằng nếu nhiệm vụ này có cơ hội hoàn thành thì hắn không thể từ bỏ.

Chính lúc này trường thôn từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một đôi giày, nói: “Lãnh đạo hãy dùng đôi giày này của ta đi.”

“Cám ơn.” Tô Bạch nghe xong nói cảm ơn.

Sau đó hắn nhìn trưởng thôn và hỏi: “Trưởng thôn, ông có áo mưa ở đây không? Ta muốn ra ngoài một chuyến.” “Khuya như vậy còn đi ra ngoài?” Trưởng thôn ngẩn ra nghi hoặc hỏi.

“Có việc phải làm.” Tô Bạch gật gật đầu không có nói nhiều.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn trưởng thôn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là nhiệm vụ bí mật đúng không? Vậy ta không hỏi tới nữa, ta đi lấy áo mưa cho ngươi.” Nói xong hắn đi ra ngoài.

Lúc này Tô Bạch có chút khó hiểu, nhiệm vụ của mình từ quan tài vàng mà trưởng thôn cũng biết hay sao.

Tuy nhiên hắn ngay lập tức tìm ra điểm mấu chốt.

Trưởng thôn không phải biết được hắn có nhiệm vụ từ chiếc quan tài vàng mà nghĩ rằng hắn là thành viên trong đội của Sở Hồng Nguyệt và có nhiệm vụ bí mật.

Nghĩ đến đây hắn lắc đầu bất đắc dĩ sau đó nhìn ra ngoài.

Lúc này bên ngoài trời tối đen như mực, mưa không ngừng rơi xuống như muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK