“Đùng đoàng!” Tia chớp kéo một đường chói lọi trên bầu trời mang theo tiếng sấm rền vang.
“Hừ...” Giày đi mưa của Tô Bạch giẫm trên mặt đất bùn lầy, bước đi khó khăn mỗi khi bước chân xuống nước bùn sẽ phát ra âm thanh kỳ quái.
Hắn thở nhẹ ra.
Vì giờ là mùa thu, là nơi có độ cao cao nhiều hơn so với mặt nước biển nên nhiệt độ nơi này vào ban đêm rất thấp.
Vì vậy hơi thở hắn thở ra hiện rõ dưới ánh sáng của đèn pin.
Nhìn con đường lầy lội xung quanh, Tô Bạch cảm thấy bất lực, sau ngày mưa lũ thế này đường ở vùng quê này không dễ đi chút nào.
Đường đầy bùn đất, trượt chân một cái là lọt xuống hố.
Bây giờ áo mưa của hắn dính đầy nước bùn.
Tuy nhiên khi Tô Bạch nhìn thấy tòa nhà gỗ hai tầng phía trước, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái.
Hắn đã đến được nơi cần đến.
Tòa nhà gỗ này là của gia đình đã nuôi con lợn nái kia.
Tô Bạch đã nghĩ tới heo ăn thịt đứa trẻ có lẽ sẽ còn sót lại mấy mảnh xác.
Có lẽ khi tìm thấy mấy mảnh xác còn sót lại hắn có thể coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra để hoàn thành nhiệm vụ này.
Trừ khi hắn vượt thời gian về quá khứ, nếu không sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Bước tới cửa tòa nhà bằng gỗ Tô Bạch cọ phần đất dính trên đôi giày đi mưa lên tảng đá bên cạnh.
Bùn đất dính nhiều lắm nếu không xử lý một chút thì đi lại sẽ hơi vất vả.
Sau khi cọ sạch bùn đất, Tô Bạch ngồi trên ngưỡng cửa.
Đi bộ lâu như vậy cuối cùng cũng có một chỗ trốn mưa có thể khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tô Bạch quay đầu nhìn vào trong phòng với ánh mắt trầm tư.
Cửa phòng mở toang, bên trong lúc này đã tối om.
Sau khi vụ tai nạn xảy ra, gia đình đã rời khỏi đây và xuống núi.
Cũng chính vì vậy gia đình này có thể coi là đã thoát khỏi tai ương.
Bởi vì trong những ngày này Bành Niệm Từ đã đến đây nhiều lần, khóa cửa gỗ cũng bị Bành Niệm Từ phá hư.
Nếu gia đình này vẫn còn ở đây, sợ rằng họ đã chết hết.
Sau đó Tô Bạch nhìn khoảng không trước cửa với nụ cười gượng gạo.
Khoảng đất trống phía trước này là nơi lợn ăn thịt người, nếu là buổi trưa hôm nay thì cũng còn có vết máu cùng những thứ tương tự có thể dùng để tìm hài cốt.
Nhưng bây giờ sau một trận mưa lớn như vậy thì làm gì còn manh mối nữa.
Tô Bạch khẽ thở dài xem ra nhiệm vụ lần chắc là thất bại rồi.
Lúc này tiếng mưa xung quanh cũng dần dần không còn nữa, mưa to chuyển thành mưa phùn lất phất.
Thấy trời đã bớt mưa Tô Bạch đứng dậy đi vào bãi đất trống tìm kiếm.
Mặc dù cảm thấy hy vọng hoàn thành nhiệm vụ này rất mỏng manh nhưng hắn vẫn muốn thử.
Tuy nhiên khi Tô Bạch đi lang thang trong bãi đất trống vài lần tìm kiếm từng li từng tí nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết, hắn đã từ bỏ ý định hoàn thành nhiệm vụ này.
Hắn lắc đầu và định bỏ đi.
“Ào ào...” Nhưng chính vào lúc này một trận âm thanh tiếng nước truyền vào tai hắn.
Tô Bạch giật mình đi về phía nơi phát ra tiếng nước chỉ thấy phía dưới là một con sông rộng hơn bốn thước.
Hắn cũng biết con sông này và đã nhìn thấy nó từ trí nhớ của Bành Niệm Từ.
Đây là con sông nhỏ chảy qua toàn thôn, nhưng mà bình thường rộng chỉ một thước, người dân gần đó thường dùng nước ở đây để giặt quần áo.
Nhưng nay do mưa lớn nên lượng nước đã tăng vọt lên rất nhiều nhấn chìm vị trí đất trước đây.
Tuy nhiên điều thu hút sự chú ý của Tô Bạch lúc này là trên sườn núi đối diện với con suối nhỏ có một thứ màu trắng treo trên một cây nhỏ bên cạnh sườn núi.
Đó là... một bàn tay rất nhỏ rất nhỏ.
Chỉ là sau khi bị mưa thấm nước và mục nát, năm ngón tay của bàn tay này cong và phình lên giống như một loại trái cây.
“Ồ...” Khi nhìn thấy thứ này Tô Bạch cũng biết mình đã tìm được thứ mình cần tìm.
Xem ra khi con lợn ăn thịt đứa trẻ xong đã ném vào đây.
Lấy sự chênh lệch về độ cao của lòng sông so với mặt nước biển, hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng mà lúc này trong lòng Tô Bạch không có chút cảm giác vui mừng.
Bởi vì lòng bàn tay nhỏ bé trước mặt này có nghĩa là sinh mệnh nhỏ bé đã mất đi.
“Nếu Bành Niệm Từ chăm sóc đứa trẻ nhiều hơn một chút... nếu gia đình chăm sóc những con lợn cẩn thận hơn một chút...” Tô Bạch thì thào nếu như thế thì thảm kịch như vậy đã không xảy ra.
Hắn khẽ thở dài lắc đầu thảm cảnh đã xảy ra rồi dù có nghĩ đến mấy cũng vô ích.
Sau đó Tô Bạch bước xuống bậc thềm bằng phẳng.
Khi đến bờ sông Tô Bạch phát hiện ra một vấn đề khác.
Con sông này bây giờ rộng gần bốn thước nước chảy xiết, nếu hắn xuống nước thì rất có thể sẽ bị con sông chảy xiết này cuốn trôi.
Mà bàn tay kia ở trên sườn núi vuông góc 90 độ, không có chỗ nào để bám leo lên.
Nhìn thấy cảnh này Tô Bạch đứng đó một lúc liền cởi áo mưa trên người ra lấy Dương Giác chùy ra khỏi chân.
Sau đó hắn vừa suy nghĩ, Ma Thiết đen trên chiếc búa nhổ đinh mấp máy hướng về phía phần bộ phận “sừng dê” của chiếc chùy.
Sau một thời gian chỗ sừng dần dần thành chiếc dùi dài và nhọn.
Làm xong việc này Tô Bạch lui lại mấy bước.
Ngay sau đó hắn đạp mạnh chân đến mép suối và nhảy lên không trung.
“Phập!” Vị trí của búa nhổ đinh sắc bén cắm vào sườn núi, cũng vào lúc này lòng bàn tay tái nhợt do một lực tác động đã rơi xuống.
Lúc này, một bàn tay vững vàng vươn ra nắm chắc bàn tay nhỏ bé.
Cùng lúc đó trong đầu Tô Bạch hiện lên một tin tức.
Nhiệm vụ đã hoàn thành!
“Hồng hộc!” Tô Bạch thở hổn hển nhìn dòng sông đang chảy xiết bên dưới tâm trạng không thoải mái chút nào.
Sau khi nhảy qua hắn thấy đất nơi sườn núi không ổn định chút nào, có thể sạt lở bất cứ lúc nào.
Nếu không nhờ sự nhanh nhẹn và khả năng vận động của hắn ở hiện tại, và khả năng nắm bắt chính xác sức lực thì hắn đã rơi xuống sông rồi.
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để trở về.
Nếu không sớm muộn gì cũng rơi xuống sông bị sông cuốn trôi.
Có rất nhiều sông giống như thác nước trong khu vực miền núi này.
Tô Bạch nắm lấy lòng bàn tay ném nhẹ về phía đối diện trước. Sau đó hắn từ từ luồn tay vào sườn núi để mình có được vị trí vững vàng hơn.
Sau khi làm xong hắn bắt đầu leo lên từng chút một.
Khi hắn leo những hòn đá nhỏ rơi xuống sông và bị cuốn trôi theo dòng sông chảy xiết.
Nhưng vẻ mặt của Tô Bạch không thay đổi chút nào.
Sau một hồi cuối cùng hắn cũng leo lên trên sườn núi.
Ngồi trên sườn núi Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra lau mồ hôi trên trán.
Loại chuyện này cũng không hề dễ dàng hơn một cuộc đấu tranh sinh tử là mấy.
Sau đó hắn đứng dậy lùi lại vài bước và nhảy mạnh.
“Phốc!” Nước bùn bắn tung tóe trên mặt đất Tô Bạch nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.
Với kỹ năng chạy nhanh, kiểu hạ cánh này rất dễ thực hiện.
Phải nói kỹ năng này chắc chắn có thể nói là một kỹ năng rất tốt, sau này dùng chạy trốn khi gặp phải kẻ địch không thể đánh bại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tô Bạch mặc áo mưa vào, nhặt bàn tay lên và đi lên phía trên.
Hôm nay coi như may mắn, nếu hắn đến muộn hơn bàn tay này sẽ bị nước cuốn trôi mất.
Tuy nhiên điều khiến Tô Bạch ngạc nhiên là hắn chỉ lấy được một phần của thi thể mà nhiệm vụ đã thực sự hoàn thành.
“Có lẽ những nhiệm vụ được tạo ra trong chiếc quan tài vàng sẽ không đến mức mà mình không thể hoàn thành được.” Hắn tự nghĩ.
Lúc này Tô Bạch cũng thấy cách hoàn thành nhiệm vụ có chút qua loa.
Chỉ cần ngươi nghĩ ra cách hoàn thành, thì hoàn thành được coi như xong.
Sau đó Tô Bạch đưa tay kéo áo trên cánh tay trái lên.
Lúc này trên quan tài màu vàng đã tan hết những chấm đỏ.
Các đường màu đỏ trên quan tài đột nhiên tăng gấp đôi và một số hoa văn chưa hoàn chỉnh đã được hình thành.
Đó là một con mắt.
Tô Bạch nhìn chằm chằm nó một lúc và phát hiện ra rằng đôi mắt được tạo thành bởi những đường đỏ này trông hơi giống... mắt một con mèo.