Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cố gắng ba năm trời ròng rã mới có khả năng trở thành trợ thủ..."

Đám học đồ tụm năm tụm ba ngồi xổm ở góc tường, Lê Uyên bưng bát cơm ngồi ở một góc, hai bàn tay bủn rủn cầm lấy chiếc bánh ngô, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.

Mặc dù kiếp trước hắn chỉ là một tên đạo sĩ không nhập đạo tịch, không môn không phái, nhưng vẫn có thể cùng sư phụ lăn lộn vào chốn nông thôn kiếm một chút cơm cháo, cho dù thời điểm không kiếm ra tiền, cũng không thê thảm như bây giờ.

Giờ khắc này, hắn lại không nhịn được mà hoài niệm về kiếp trước.

Bia, nước ngọt có ga, đồ nướng bếp than, điều hòa, TV, ghế sô pha, điện thoại... Thậm chí là cả người sư phụ đến chết cũng không quên việc phải nhập đạo tịch.

"Tại sao ta lại xuyên không? ! Ta còn có thể trở về nữa không? !"

Nhấp một ngụm nước rồi cố gắng nuốt miếng bánh ngô, Lê Uyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh nắng chói chang khiến hắn xém nữa bật khóc.

Sao ta lại xuyên không?

Trong thời gian hơn một tháng qua, Lê Uyên đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều lần, mỗi lần đều nhớ lại ký ức trước khi mình xuyên qua.

Thân là một đạo sĩ không thuộc bất kỳ môn phái nào, sau khi sư phụ của hắn qua đời, hắn không còn đủ khả năng đến các lễ tiệc, cưới hỏi các thôn quê để dụ dỗ moi tiền được nữa, bất đắc dĩ phải đổi nghề khác, mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở quê nhà, mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng cuộc sống lại trở nên yên bình.

"Hôm đó ta đang nằm trên sofa chơi điện thoại, sau đó......chờ chút, nghi thức Thụ Lục!"

Tựa như một tia sét xé toạc màn sương mù, Lê Uyên giật mình, toàn thân rung động, suýt nữa làm đổ bát cơm xuống sàn nhà!

"Đúng rồi, là nghi thức Thụ Lục!"

Lê Uyên đè rung động trong lòng xuống, ngồi lại chỗ cũ, không có thu hút sự chú ý của những người khác, sau đó suy nghĩ của hắn không thể nào kiểm soát được mà dâng trào lên.

Kiếp trước, người sư phụ đến chết cũng không thể nhập đạo tịch, từng để lại cho hắn nửa cuốn Đạo Thư.

Hắn đã xem qua cuốn Đạo Thư đó mấy lần, nhưng cũng không cảm thấy hứng thú lắm, ngay cả câu nói “Thụ Lục Thành Tiên” hắn cũng bỏ ngoài tai, xem như lời nói suông.

Cho đến cái ngày trước khi hắn xuyên không, cũng không biết vì sao lại bỗng nhiên nhớ tới nghi thức được ghi chép trên Đạo Thư.

Sau đó...

"Cuối cuộc có phải là do nghi thức đó hay không?"

Lê Uyên nhanh chóng giải quyết xong nửa chiếc bánh ngô còn lại cùng với bát cháo lỏng, trong lòng vẫn suy nghĩ về điều đó.

Hắn không tin rằng nghi thức Thụ Lục lại có thể khiến hắn xuyên không, nhưng ngoại trừ điều đó ra, thực sự hắn không nghĩ ra khả năng nào khác.

"Thụ Lục, thương thiên Thụ Lục..."

Lê Uyên lẩm bẩm trong lòng.

Nhắc đến Thụ lục, hắn tất nhiên không xa lạ gì.

Đạo Gia cho rằng phù là sự kết hợp tự nhiên của thiên địa, được thần tiên viết lên và truyền bá trong thế giới này.

Và chỉ có Đạo sĩ nhận được phù lục, tên được ghi vào Thiên Tào, đạt được đạo vị thần chức, mới có khả năng sử dụng phù để hiệu triệu quỷ thần, an trấn ngũ phương, hàng yêu diệt ma, chữa bệnh trừ tai họa, và sử dụng những thần thông đạo thuật kinh người khác.

"Lão đầu tử cả đời nhớ mãi không quên 'Thụ Lục Thành Tiên', chẳng lẽ đây là sự thật?"

Lê Uyên thì thào trong lòng.

Hắn vốn không để ý tới cái chấp niệm của lão đầu tử lắm, thời đại nào rồi, làm gì còn có ai tin chuyện ‘Thụ Lục Thành Tiên'.

Kiếp trước hắn đã từng gặp qua rất nhiều đạo nhân sử dụng phù lục, nhưng không thấy ai có thần thông đạo thuật gì cả.

Nhất là Thụ Lục được ghi chép trên nửa cuốn Đạo Thư nọ còn không phải là chính thống.

Nên biết rằng, nghi thức Thụ Lục chính thống, chẳng những cần Thụ Lục, còn phải có kinh, giới, cần truyền độ, còn phải có Lục Đàn Giám Độ Sư, Truyền Độ sư, Bảo Cử sư….

Mà 'Thương Thiên Thụ Lục’ ghi chép trên cuốn Đạo Thư nọ quả thật quá đơn giản rồi, thậm chí có thể nói là sơ sài….

Nhưng bây giờ...

"Ta đã xuyên không rồi, còn có việc gì không thể nữa chứ? Tuy rằng ta không tin lắm... Nhưng biết đâu đây lại là sự thật?"

Lê Uyên suy nghĩ.

Lý trí nói cho hắn biết việc này rất không có khả năng, nhưng trong lòng hắn lại ôm lấy một tia hi vọng may mắn.

Nhỡ đâu?

"Biết đâu ta, không, biết đâu Đạo gia ta thật sự có cơ duyên 'Thụ Lục Thành Tiên' thì sao?"

Càng nghĩ, trong lòng Lê Uyên càng kích động khó kiềm chế, nếu không phải biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, hắn chỉ hận không thể lập tức đi làm nghi thức.

Cái gì mà học đồ, trợ thủ, sư phó, chưởng quầy?

Đạo gia muốn về nhà!

Đạo gia muốn thành tiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK