Đạo gia đang ngồi rửa nồi.
Trăm tám mươi người ăn uống hết ba nồi sắt lớn, mỗi một chiếc đều phải lớn hơn chút so với bồn tắm, Lê Uyên rửa có chút tốn sức, hắn dán sát người vào mép nồi, nửa thân cọ rửa vào nồi.
Ào ào!
Một thùng nước lớn đổ vào trong nồi, Lê Uyên tẩy rửa lần cuối, những học đồ khác cũng không có ai là nhàn rỗi.
Chẻ củi, gánh nước, chuẩn bị than, vận chuyển các loại thỏi sắt, lau binh khí, quét dọn...
"Hàiz, quá mệt mỏi, nghe nói đám Đô Vân, Lộ Trung ở tiền viện mỗi ngày trước buổi trưa đều có thể nghỉ ngơi, làm năm ngày còn được hai ngày..."
"Hàiz, chỉ tại thân thể của ta yếu đuối không được chọn vào trong đó? Nghe nói tiền viện còn có thể được học võ công nữa!"
"Hàiz, cố gắng vậy, cố gắng ba năm..."
"Ngày mai được xin phép nghỉ rồi, quá mệt mỏi... Hàiz, thật muốn ăn thịt!"
...
Không có Tôn chưởng bếp ở bên, một đám học đồ vừa làm việc vừa nói chuyện với nhau.
"Tiền viện..."
Lê Uyên ở nơi hẻo lánh đang giãn người cũng nghe được đám học đồ nói chuyện phiếm.
Tất nhiên học đồ của Đoán Binh phô không chỉ có bảy tám người trong nhà bếp bọn hắn, có năm sáu người hầu hạ một nhà chưởng quỹ ở hậu viện, còn có mười mấy người làm việc trong cửa hàng tiền viện, làm trợ thủ cho các thợ cả.
Học đồ ba viện tiền trung hậu, tự nhiên đãi ngộ của nhà bếp trung viện là kém cỏi nhất, hậu viện thứ hai, tiền viện là tốt nhất.
Đám học đồ ở tiền viện, chẳng những không vất vả bằng bọn hắn, còn có trên dưới một trăm đồng tiền tiêu vặt hàng tháng, cả cơ hội tập võ.
Thế nhưng thân thể của hắn gầy yếu, quả thực không sánh bằng những học đồ to như con nghé con của tiền viện, nếu không phải biết được mấy chữ, chưa chắc đã có thể bái được vào đây.
"Học võ công chỉ sợ càng khó.. .Chẳng qua, trước tiên cần phải thử xem 'nghi thức' có tác dụng hay không…"
Lê Uyên lặng lẽ làm xong việc trong tay, chuẩn bị tìm Tôn chưởng quầy xin nghỉ nửa ngày, lãnh tiền tháng đi sắm vật liệu cần thiết cho nghi thức.
Học đồ trung viện mười ngày được nghỉ một ngày, lúc trước hắn chưa có về nhà, đã để dành được ba ngày nghỉ, tùy thời có thể đi xin.
Khi hắn vừa rửa mặt xong, còn chưa kịp đi tìm Tôn chưởng bếp, đã nghe trong nội viện rối loạn tưng bừng.
"Ồ? Tại sao bọn họ lại tới chỗ của chúng ta?"
Có học đồ đứng dậy.
Mười mấy thiếu niên tuổi tác tương tự lại có chút khỏe mạnh hơn so với bọn hắn, cầm theo đại chùy cán gỗ đi tới khu bùn đất trống ở trước trung viện.
"Học đồ tiền viện? Ai cũng khỏe mạnh như vậy sao?"
Lê Uyên oán thầm.
So với đám học đồ trung viện giống như gà con, mỗi tên học đồ tiền viện đều to khỏe như nghé con vậy.
Trong vòng hơn một tháng, thân thể của hắn cũng to lớn không ít, nhưng so với những học đồ tiền viện to lớn phía trước, mắt thường có thể thấy sự chênh lệch rất lớn.
Hiển nhiên cùng là học đồ, nhưng học đồ tiền viện với trung viện, ngoại trừ chênh lệch căn cốt và đãi ngộ bên trong Đoán Binh phô, gia cảnh cũng có khoảng cách.
Chẳng qua, những tên 'nghé con' đó so với người phía sau lại càng như tiểu vu gặp đại vu.
'Người này thật to lớn!'
Lê Uyên nheo mắt.
Vị hán tử trung niên nọ cao hơn một mét chín, cánh tay to lớn, bắp thịt cuồn cuộn, tướng mạo hung ác, cất bước mang phong, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng phát khiếp.
"Là Tần hộ vệ!"
Có học đồ kinh hô một tiếng, tất cả học đồ bao gồm cả lê uyên đều vội đứng lên, theo Tôn chưởng bếp đi ra ngoài nghênh đón.
Tuy Đoán Binh phô đã cắm rễ trong huyện Cao Liễu, nhưng mua bán đã sớm làm tới mấy huyện lân cận, thậm chí tới cả phủ thành Chập Long, trong Đoán Binh phô ngoài sư phó, thật ra còn có vài vị hộ vệ.
Địa vị rất cao, đãi ngộ lại tốt, có thể nói gần như là chỉ ở dưới chưởng quỹ.
Đối với những hộ vệ này, Lê Uyên có ký ức rất sâu, lượng thức ăn của mỗi người bọn họ vô cùng lớn, mỗi người so được với bảy tám học đồ.
"Tần Hùng huynh đệ!"
Tôn chưởng bếp béo tròn như viên thịt bước từ trong nhà bếp ra, khuôn mặt tươi cười nghênh đón:
"Đệ đệ vẫn còn lưu lại một vò rượu ngon, đêm nay huynh đệ ta uống hai chén nhé?"
“Nói sau đi!"
Trên khuôn mặt thô kệch của Tần Hùng không lộ vẻ gì, ngược lại nhìn về phía học đồ trung viện xếp thành một đội giống như chim cút ở một bên:
"Người của trung viện đều ở đây rồi hả? Có chút gầy yếu..."
"Có mấy người ra ngoài vận chuyển than củi..."
Tôn chưởng bếp tươi cười, khép nép nói: "Mấy ngày nay đã khá hơn chút rồi đấy, trước đó còn gầy hơn nữa."
"Ừm."
Tần Hùng lãnh đạm đáp lại, bộ dáng nghiêm nghị khiến đám học đồ trung viện đằng trước đều cảm giác hô hấp có chút không thuận.
Rầm rầm ~
Không lâu sau, ngoài cửa trung viện truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, hai ba mươi học đồ từ các nơi vội vàng đi đến, có nam có nữ.
"Học đồ hậu viện, tạp vật viện, ngoại vụ viện đều tới?"
Lê uyên trong lòng cả kinh.
Thế trận lớn như thế?
"Tốt, người không đến không cần đợi nữa!"
Giọng của Tần Hùng rất lớn, ánh mắt cũng rất dữ, học đồ bị gã nhìn tới đều vô thức lui lại, hô hấp dồn dập.
"Hôm nay Tần mỗ tới làm gì, chắc hẳn một số người trong các ngươi đã đoán được."
Lê Uyên cúi đầu, khẽ liếc mắt qua mấy người học đồ còn lại, quả nhiên nhìn thấy mặt mấy người trong đó lộ vẻ vui mừng, trong đầu không khỏi khẽ động.
Chẳng lẽ, không cần phân đến tiền viện, cũng có cơ hội tập võ?