Vừa đến rạng sáng, Lê Uyên mở mắt, ngoài cửa sổ giấy ẩn chứa ánh sáng mắt thường nhìn thấy được.
Trên chiếc giường lớn tám người nằm chung, giờ phút này chỉ có bảy người.
"Ngưu Quý dậy sớm thế sao?"
Thời tiết cuối thu có vài phần hàn ý, Lê Uyên có thói quen ngủ mặc nguyên áo, giờ phút này chỉ cần xỏ giày bồ đi tới trước cửa.
Sắc trời gần sáng, mặt trăng tròn đã rời đi, dưới tia sáng mỏng manh, Ngưu Quý đứng tấn Bạch Viên cọc, rạng sáng cuối thu có rất nhiều hàn ý, gã lại đổ mồ hôi đầy người.
"Tiểu tử này thật liều mạng!"
Lê Uyên bóp bóp cổ tay, chỉ cảm thấy vai, cánh tay, cổ tay, eo, chân không chỗ nào không đau nhức.
Đây là do lượng vận động hôm qua lớn hơn bình thường, mà Ngưu Quý, hắn nhớ kỹ đêm qua lúc mình đi ngủ gã vẫn còn đang luyện?
Hôm nay cũng dậy thật sớm?
Thật sự không sợ luyện đến hư người sao?
Lê Uyên không khỏi líu lưỡi, nhưng cũng không nói gì, đợi sau khi Tôn chưởng bếp thông báo rời giường thì đi tới trung viện.
. . .
Đoán Binh phô chiếm diện tích không nhỏ ngoài thành, bên ngoài trung viện là mấy đống sắt, nhà kho than củi.
Xa hơn ở đằng trước, còn có một chỗ đất trống đắp bùn đất, là nơi rèn luyện thể lực ngày thường của đám sư phó thợ rèn và hộ vệ.
Xuyên qua khu đất trống là phòng rèn nối thành một mảnh, bếp lò trong đó ngày đêm không nghỉ, khói lửa lượn lờ không tan.
Lê Uyên liếc thêm vài lần, ngoại trừ tiếng đinh đinh đang đang, cái gì cũng không thấy, thật ra hắn cũng khá là hiếu kỳ đối với việc rèn sắt.
Nhưng cho dù đã trở thành học đồ hơn một tháng, ấn tượng của hắn đối với rèn sắt vẫn là 'giải thi đấu rèn đao' ở kiếp trước.
Phòng tạp vụ, ở ngay bên cạnh.
Lê Uyên đợi trong chốc lát, mới chậm rãi bước thong thả tới phía Lâm quản sự lãnh tiền tiêu vặt hàng tháng, cùng với xin nghỉ một ngày.
Tuy rằng nghi thức trên nửa cuốn đạo thư khá đơn sơ, nhưng cũng không phải là cái gì cũng không cần.
"Phải về trước khi mặt trời xuống núi, qua đêm bên ngoài coi như ngươi nghỉ hai ngày!"
Lâm quản sự để lại hai nhánh ria mép nói thêm một câu.
". . . Vâng!"
Lê Uyên bọc ba mươi đồng vào trong ngực, sau hơn một tháng đi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Lê Uyên ra khỏi đại môn của Đoán Binh phô.
"Đây mới gọi là 'Cổ thành' nha."
Con đường được lát bằng những phiến đá xanh lớn chảy dài về cả hai hướng, ngăn cách đủ loại cửa hàng, quán rượu, khách sạn qua hai bên.
Huyện Cao Liễu có hai thành trong ngoài, tám đại lộ phân chia thành mười sáu thành khu, Đoán Binh phô nằm ở 'Vinh Thịnh khu', là thành khu náo nhiệt nhất của ngoại thành.
Nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy nhà cửa ngay ngắn, trong đủ loại tiếng rao bán hàng rong, là đoàn người đi đường mặc đủ loại quần áo dường như không nhìn thấy điểm cuối.
Cổ thành chân thật, không có tiểu thư và thiếu gia nối liền không dứt, chỉ có bá tánh trăm họ bôn ba vì cơm áo gạo tiền.
Keng keng ~
Có nha dịch tuần phố gõ chiêng đồng, những nơi đi qua mọi người nhao nhao nhượng bộ.
Một nha dịch ở khóe mắt có nốt ruồi, thân hình cao lớn giơ lên cao một bức họa hô to:
"Đây là đạo tặc độc hành Niên Cửu, ai phát hiện ra tung tích người này, thưởng năm lượng ngân quang, người bắt được, thưởng năm mươi lượng ngân quang, người giấu giếm không báo, một khi bắt được cùng tội luận xử!"
"Năm mươi lượng? !"
Trong đám đông có không ít người hít sâu, nhao nhao ngó đầu nhìn qua.
Lúc nha dịch đi ngang qua, Lê Uyên chỉ liếc qua hình bức họa đạo tặc, không để ý lắm, cúi đầu tính toán chuyện của mình.
"Trong ghi chép của nửa cuốn đạo thư, 'nghi thức Thụ Lục' cần ngũ sinh, kiếp trước ta dùng chính là thịt năm loại động vật, hiện giờ. . ."
Trước hàng thịt, tiểu nhị cầm dao chặt thịt không đợi hỏi thăm đã báo giá cả:
"Một cân thịt heo 28 đồng. . ."
Liếc qua mộc bài bên trong hàng thịt, mí mắt Lê Uyên không nhịn được co lại.
Hắn đã sớm đoán trước về việc nhà mình 1 tháng chỉ mua được một cân thịt heo, dẫu sao học đồ nhà khác ba năm ngay cả một đồng tiền cũng không thấy được.
"Tiểu ca, có máu heo không?"
"Máu heo? Nếu ngươi muốn, bán cho ngươi một cân 8 đồng. . ."
"Máu heo cũng mắc như vậy?"
Lê Uyên có chút đau lòng, dẫu sao hắn chỏ có tổng cộng 30 đồng.
"Một con heo có mấy cân máu? 8 đồng còn thấy quý? Đi đi đi, không có tiền kêu gào cái gì?"
"Giảm giá một chút. . ."
Một phen cò kè mặc cả, Lê Uyên mua nửa cân thịt heo, máu heo, máu dê, máu gà, máu chó mỗi thứ nửa cân, trên người cũng chỉ còn thừa 4 đồng.
"Thịt ngũ sinh có thể, có lẽ máu ngũ sinh cũng được nhỉ? Dẫu sao thời cổ đại kiếp trước, không ít tế tự đều là dùng huyết thực. . ."
*sinh chỉ gia súc cúng tế
Xuyên thẳng qua đám người, cõi lòng Lê Uyên có chút nặng nề.
Vừa lo lắng máu có thể thành hay không, cũng lo lắng nghi thức có phải thật sự hữu dụng hay không.
. . .