Yên tĩnh!
Lê Uyên phun ra một ngụm trọc khí, tim gần như đã nhảy đến tận cổ rồi, lo sợ bất an.
Có hiệu quả hay không?
Chắc các tổ sư sẽ không biết ta không có thông đọc bách kinh đâu nhỉ?
Ít nhiều cũng cấp một chút phản ứng đi chứ!
Thời gian mấy hơi thở, khi Lê Uyên cảm thấy mồ hôi trên người như muốn nhỏ xuống, đột nhiên nghe được một tiếng vang cực kì chói tai.
Tiếng đó cực kỳ giống như là còi tàu thuỷ thổi, nhưng lại lớn hơn vô số lần, nháy mắt nghe được âm thanh đó, Lê Uyên đã không cảm giác được sự hiện hữu của mình nữa.
Ông ~
Ông ~
Ông ~
. . .
Âm thanh nọ liên tiếp vang lên bên tai, Lê Uyên chỉ cảm thấy trước mắt biến thành đen lại, nhưng trong lúc mơ hồ lại tựa như có thể cảm giác được cái gì.
Tựa như một tôn cự nhân vô cùng to lớn đang nói nhỏ với mình cái gì đó, đợi chờ mình đáp lại, thậm chí bởi vì không có trả lời, tựa như nổi giận? !
Nhưng. . .
"Ta nghe không rõ! Thật sự nghe không rõ. . ."
Lê Uyên liều mạng muốn nghe rõ tiếng vang nọ, nhưng lại cảm thấy mình tựa như một chiếc thuyền đơn độc ở giữa mưa to gió lớn, bất cứ lúc nào đều có thể lật úp.
Ông ~
Cũng không biết trải qua bao lâu, thời điểm tinh thần của Lê Uyên bắt đầu tan rã, cuối cùng âm thanh lớn kia cũng tán đi.
Hắn hoảng hốt mở mắt ra, cảm thấy bốn phía có vô số màu sắc cuộn trào kịch liệt, khiến cho người ta nhìn một chút đã muốn nôn mửa.
Nhưng chỉ lóe lên một cái, sau đó tất cả toàn bộ sắc thái đều đã rút đi, xung quanh Lê Uyên mờ mịt, bản thân tựa như ngồi bệt xuống bên trong hư không.
Không đúng!
Hắn đột nhiên cúi đầu.
Dưới chân của hắn, thình lình có một thứ giống như bức tranh, to đến tựa như vô biên vô hạn!
Đây là. . .
"Phù lục? !"
Khi ý nghĩ này xông lên đầu, Lê Uyên khiếp sợ nhìn vùng hư không này đổ sụp và co vào, nhìn bức cổ họa mênh mông vô bờ cuốn trở về, cuốn cả hắn ở bên trong.
Xoảng!
Lê Uyên nghe được tiếng bát đũa rơi xuống đất, cùng tiếng kinh hô của nhị ca hắn, sau đó bất tỉnh nhân sự.
"Ách ~"
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lê Uyên yếu ớt tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội như muốn nổ tung, không nhịn được kêu lên một tiếng.
"Lão Tam, ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Lê Lâm ngồi ở trước giường, mặt mũi tràn đầy khẩn trương.
"Nhị ca, ta không sao. . ."
Lê Uyên chống giường ngồi dậy, ánh mắt còn có chút tan rã, ù tai nghiêm trọng, một hồi lâu hắn mới nhìn thấy nhị ca và một người phu nhân chống nạnh dựa cửa gỗ.
Phu nhân nọ tuổi chừng hai mươi, dù không trang điểm bôi phấn nhưng vẫn có thể thấy được mấy phần tư sắc, chỉ là giờ phút này mặt rất không vui trừng mắt nhìn hắn.
Chính là người thê tử được định sẵn từ khi nhị ca còn bé. . .
"Tẩu tử?"
Lê Uyên được nhị ca đỡ đứng lên, hắn nhìn ra tẩu tử không vui, cộng thêm trong lòng có chuyện, cho nên để lại nửa cân thịt heo đã mua rồi rời khỏi hẻm nhỏ, không để ý Lê Lâm giữ lại.
"Hô!"
Bên ngoài hẻm nhỏ, Lê Uyên một tay vịn tường, một tay nắm vuốt ba đồng bạc vụn nhị ca nhét trong ngực, ánh mắt phức tạp.
Bên tai vẫn còn có thể mơ hồ nghe được giọng nói bén nhọn của Nhị tẩu:
"Ngươi đúng thật là có tình người? Ngươi làm việc ở Sài Bang một tháng chỉ được sáu đồng bạc, không có lão nương giúp đỡ, những tên đòi nợ sớm đã ném huynh đệ các ngươi vào Bích Thủy Hồ. . ."
"Tiền mà nhị ca dùng để đưa ta vào Đoán Binh Phô cũng là mượn? ! Đã mượn bao nhiêu?"
Lê Uyên cắn răng, nhưng cũng không trở về kích thích mâu thuẫn giữa huynh tẩu.
Hắn nhắm mắt lại, lại lần nữa thấy được tấm phù lục có hoa văn phức tạp đó, mà lần này hắn còn cảm giác được nhiều thứ hơn.
"Chưởng Binh Lục!"
Nghi thức thật sự có hiệu quả!
Nhưng ta không có trở về, chẳng lẽ không về được nữa rồi sao?
Kinh hỉ và đắng chát đồng thời xông lên đầu, thậm chí Lê Uyên còn có chút nghĩ mà sợ, nghi thức thụ lục lại nguy hiểm đến như vậy?
Chẳng lẽ kiếp trước mình chết chính là do nghi thức này?
"Chưởng Binh Lục!"
Một hồi lâu sau, Lê Uyên đè cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, bắt đầu cảm nhận tấm phù lục thương thiên ban tặng này.
Trong lúc mơ hồ, hắn thậm chí có chút lý giải tiếng vang nghe được cùng sắc thái nhìn thấy sau nghi thức lúc trước.
Đó là do Chưởng Binh Lục biến đổi phương thức câu thông với hắn, cuối cùng lấy phương thức mà hắn có thể lý giải, biến thành bộ dáng phù lục như bây giờ?
Lê Uyên có chút hiểu ra.
Nhưng. . .
Hắn vẫn xem không hiểu nha. . .
Đạo sĩ dởm nửa vời Lê Uyên có chút xấu hổ, hắn học nghệ không tinh, bách kinh không rõ, càng không có nghiên cứu gì đối với phù lục.
Ông ~
Dường như phát giác được tâm tư của Lê Uyên, trong đầu lại vang lên một tiếng thật lớn, không đợi hắn kịp sợ hãi, lúc tiếp tục cảm ứng lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
【 Lần đầu thụ lục: Chưởng Binh Lục 】!
【 Chưởng Binh Chủ nhất giai, Lê Uyên 】
【 Số binh có thể ngự: 1 】
. . .