"Trong huyện Cao Liễu có cả trăm nghề, Đoán Binh phô chúng ta xem như một trong những việc khổ nhất và mệt nhất, nhưng tại sao mỗi lần tuyển nhận học đồ lại không thiếu người tấp nập nô nức đến đây báo danh? Thậm chí không thiếu người đút tiền cũng muốn làm học đồ nhà ta?"
Tần Hùng liếc qua Lê Uyên nói, người sau khép nép ngoan ngoãn, trong lòng lại có chút giật mình.
'Nhị ca đút tiền? Bảo sao tẩu tử lại nhìn thấy ta không vừa mắt...'
Lê Uyên khẽ giật mình, nhưng lại không khỏi phiền muộn.
Mình đi làm học đồ còn là con mẹ nó do đút tiền mới được vào? !
Hắn thật sự không biết...
"Bởi vì trong huyện Cao Liễu chỉ có Tứ Quý dược đường, Tam Hà bang, Sài bang, Nhất Tự khách sạn, Ngư bang, cùng với Đoán Binh phô chúng ta là truyền thụ võ công cho học đồ!”
“Cho dù là học đồ trong trung viện các ngươi, bình thường làm một hai năm cũng có cơ hội này!"
Dạy võ công trước thời hạn sao?
Hai mắt của Lê Uyên tỏa sáng, lại có cảm giác giật mình.
Nhị ca đút tiền cũng muốn đưa mình vào đây là bởi vì cái này?
Đám học đồ mười phần vui sướng, có mấy người thậm chí không nhịn được nắm chặt tay, trong đó có Lưu Thanh bị Tôn chưởng bếp đánh vỡ đầu lúc trước và Ngưu Quý cùng đến trung viện một ngày với hắn.
Chẳng qua tất cả mọi người đều rất hiểu chuyện, không ai dám phát ra tiếng vang.
"Đám học đồ các ngươi không phải gia cảnh bần hàn, chính là gia đạo sa sút, nếu không gia nhập Đoán Binh phô, trong mười người nhiều nhất có một hai người có cơ hội học võ, hôm nay ta thay chủ phô truyền võ công cho các ngươi, ngày sau nhớ lấy ân điển của chủ phô, làm việc thật tốt!"
Tần Hùng lớn tiếng hô, giọng nói trung khí mười phần, vài câu sau cùng càng là đinh tai nhức óc.
'Nói không khỏi quá to đi...'
Lê Uyên chỉ cảm thấy màng nhĩ ong ong, trong lòng có chấn kinh cũng có oán thầm.
Một câu cuối cùng kia, chắc chắn không phải nói cho bọn hắn nghe...
"Hôm nay ta dạy cho các ngươi 'Bạch Viên Phi Phòng Chùy', đám tiểu tử, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi gia nhập nội viện, có thể cải mệnh hay không phải xem chính các ngươi rồi!"
Học võ!
Bạch Viên Phi Phong Chùy!
Giọng nói Tần Hùng vang vọng diễn võ trường, một đám học đồ hô hấp dồn dập, tựa hồ mệt mỏi mệt nhọc một ngày trong nháy mắt đều biến mất.
Hài tử nhà nghèo luôn sớm biết lo liệu việc nhà, có thể được nhận vào làm học đồ, làm gì có ai không biết tầm quan trọng của một nghề?
Chớ nói chi là võ công, đó chính là thứ có thể chân chính cải mệnh!
Ngược lại phần gia nhập nội viện, đại bộ phận học đồ đều tỏ ra bình tĩnh, biết đó căn bản không phải đồ vật bọn họ có thể mơ ước.
"Bảo sao cầm theo nhiều đại chùy như vậy..."
Lê Uyên giật mình, đảo mắt nhìn qua, một đám học đồ đều vô cùng căng thẳng, Ngưu Quý bị Tôn chưởng bếp đập vào đầu lúc trước càng siết chặt nắm đấm, hô hấp dồn dập.
"Lộ Trung, trước tiên dạy cho bọn hắn đứng trên cọc gỗ làm quen một chút!"
Nói xong, Tần Hùng tiện tay chỉ một tên học đồ tiền viện ở lại, quay người rời đi.
"Rõ!"
Tần Hùng vừa rời đi, học đồ tiền viện khác cũng đều nhao nhao tán đi, chỉ để thiết chùy ở lại.
Chỉ có một thiếu niên cường tráng trầm mặt đi đến cái bàn ở trung tâm, ung dung đứng trên cọc gỗ, nửa ngồi, thõng tay, giống như một con vượn tay dài.
"Bảo sao gọi là Bạch Viên Cọc!"
Lê Uyên tập trung tinh thần ghi nhớ động tác của Lộ Trung, thử học tập, cảm thấy có chút thất vọng.
Đây chính là võ công?
"Học đứng cọc gỗ giống ta!"
Lộ Trung không giống người kiên nhẫn chỉ điểm từng chút, chỉ tự mình đứng cọc nửa canh giờ.
Sau khi hơi chỉ điểm mấy học đồ Ngưu Quý bèn vung tay rời đi.
Gã vừa đi, lập tức có người không giữ vững được tư thế, ngược lại không phải do lười biếng, mà thật sự là một ngày mệt mỏi, không còn thể lực để bảo trì tư thế đứng cọc vô cùng hao tổn thể lực này.
"Nhớ kỹ trước, về sau luyện từ từ..."
Lê Uyên cũng thuận thế thả lỏng người, thở hồng hộc.
Thân thể của hắn gầy yếu hơn so với phần lớn người ở đây, quả thực có chút không tiếp tục kiên trì được.
Cũng không phải không thể cắn răng kiên trì, nhưng tập luyện mạnh chỉ sợ vô công, còn khiến thân thể tổn thương.
"Nội viện sao! Ta sớm nghe nói bên trong Đoán Binh phô có nội viện, học đồ trong đó chẳng những không cần làm việc, tiền tháng còn rất cao!"
"Đừng suy nghĩ đến nội viện, có thể sớm học được võ công đã là thiên đại may mắn rồi!"
"Không biết khi nào chúng ta mới có thể luyện thành Bạch Viên cọc này? Nghe những học đồ cũ được đưa đi mỏ quặng nói, ngay cả nhập môn cũng mất hai ba năm?"
Trở lại trung viện, các học đồ đều rất hưng phấn bàn tán với nhau.
"Mệt mỏi như vậy còn muốn luyện võ kiểu gì? Muốn gia nhập nội viện chỉ sợ không có khả năng..."
Lê Uyên xoa xoa mặt, thở dài.
Học đồ tiền viện cơm nước tốt, lại còn được làm việc nửa ngày luyện quyền nửa ngày, năm ngày còn có thể nghỉ ngơi hai ngày, bọn họ mười ngày mới được nghỉ ngơi một ngày không nói, cả ngày không có chút thời gian rảnh.
Bọn hắn lấy gì ra để so?
Chưa hẳn không luyện được võ công, nhưng không biết phải tốn mấy năm hay mấy chục năm...
Lúc sắp đi vào nhà, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, dưới màn đêm, chỉ có Ngưu Quý cùng gia nhập trung viện với hắn vẫn đang cắn răng đứng cọc gỗ như cũ, mồ hôi đầm đìa.
"Đứa nhỏ này thật cố gắng..."