Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Còn thiếu trâu. . . Triều đình quy định, người giết trâu đánh 100 trượng, phán lưu vong một nghìn dặm trong một năm rưỡi. . ."

Hơn một canh giờ sau, Lê Uyên đi khắp toàn bộ khu phố Vinh Thịnh cũng không thể tìm được một cộng lông trâu, chỉ đành bất đắc dĩ bỏ qua.

"Ta nhớ nai, hươu, hoẵng, sói, thỏ cũng nằm trong một loại kiến giải khác về ngũ sinh?"

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Lê Uyên mới tìm được một nhà bán thỏ rừng, đợi hơn một canh giờ mới thừa dịp có người làm thịt thỏ, hao phí 4 đồng sau cùng mua chưa tới hai lượng máu.

"Nhoáng cái, táng gia bại sản rồi!"

Cầm theo bình bình lọ lọ cùng với nửa cân thịt heo rời khỏi Vinh Thịnh khu, hầu như Lê Uyên không kìm nén được tâm tình xao động của mình.

Nhưng hắn không thể nào tự nhiên tổ chức nghi thức ở trên đường cái được, khống chế kích động trong lòng, xuyên qua từng con hẻm nhỏ, đi tới một thành khu khác tương đối xa xôi.

Sài Ngư phường không thể so với Vinh Thịnh khu, bởi vì buôn bán nhiều củi và cá cho nên được gọi như thế, ở đằng xa, Lê Uyên nghe được có người kinh ngạc hô to.

"Tiểu tử nhà Lương Sơn bắt được linh ngư 'Ngưu Giác Xương' trong 'Bích Thủy Hồ' !"

"Là Lương A Thủy hả? Tiểu tử đó còn có bổn sự như thế? Không phải thuyền của gã đã bị Lưu Điêu cướp đi rồi sao?"

"Linh ngư sao! Ít nhất đã một hai năm rồi không nghe thấy có ai bắt được linh ngư rồi nhỉ?"

Một trận kinh hô vang lên, mấy người gần đó hầu như đều vây về phía thanh niên cầm theo sọt cá phía xa xa.

"Linh ngư?"

Lê Uyên hơi ngẩn ra, từ trong tiếng nghị luận của những người gần đó mới biết được đó là cái gì.

Huyện Cao Liễu dựa núi gần sông, núi là Cưu Sơn, nước là Bích Thủy Hồ, Sài bang, Ngư bang trong thành cũng vì vậy mà thành lập.

Mà cái gọi là linh ngư, nghe nói là một loại vật đại bổ, bắt được một con, người bình thường có thể đủ sống được tới hai ba năm.

"Chư vị!"

Một thanh niên thể phách cường tráng, màu da hơi đen, ánh mắt lăng lệ ác liệt đầy uy hiếp nhìn đám người vây quanh:

"Con 'Ngưu Giác Xương' của ta nặng 12 cân, không mua nổi thì đừng tụ tập tới đây!"

"Ngưu Giác Xương 12 cân? !"

Đám người càng thêm xôn xao, nhưng phần lớn đã ngừng bước chân lại, chỉ có mấy người hình như không phải người bình thường đi đến.

"Đó tựa hồ là người của Sài bang và Ngư bang?"

Lê Uyên nhìn qua vài lần, mặc dù có chút tò mò với thứ được gọi là linh ngư, nhưng cũng không có tâm tư xem náo nhiệt.

Lúc đang bước nhanh rời đi, hình như nghe sau lưng có người báo giá '12 lượng bạc'. . .

"Một tháng 30 đồng, làm học đồ ba năm mới được một lượng bạc, một con cá 12 lượng. . ."

Lê Uyên có chút líu lưỡi, nhưng cũng không dừng chân, bước nhanh qua mấy con phố, đi tới một chỗ hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ có khoảng chừng mười căn nhà, tiểu viện hai tầng được sửa chữa tốt trong ngõ hẻm chính là nhà của hắn kiếp này.

Đương nhiên, ba hộ gia đình trong tiểu viện, nhà hắn, hoặc là nói nhà nhị ca của hắn chỉ là một cái trong số đó.

"Lão Tam? Ngươi, ngươi đã về rồi?"

Lê Uyên còn chưa gõ cửa, cửa viện đã mở ra, một hán tử chưa tới bảy thước, sắc mặt hơi có chút gian nan vất vả, vừa kích động vừa áy náy đi ra ngoài nghênh đón, nắm lấy tay của hắn.

"Nhị ca. . ."

Lê Uyên há mồm không biết nói gì, mặc kệ hán tử nọ kéo hắn vào trong phòng.

Trí nhớ của đời trước xông lên đầu.

Lê gia sa cơ thất thế, mấy năm trước cũng coi như là một gia đình trung đẳng trong Sài Ngư phường, ba đời cần cù chăm chỉ, cũng tích lũy được một chút của cải, trong nhà có ruộng cũng có thuyền, thời gian đấy cũng xem là khá tốt.

Nhưng đến đời thứ ba lập nghiệp, nhất thời phá sản, cũng không biết tại sao người phụ thân tiện nghi của hắn lại nhiễm thói đánh bạc, nửa năm đã thua sạch hết tài sản trong nhà, làm gia gia tức chết, bản thân cũng bệnh chết trên giường.

Chỉ để lại ba huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, không được vài năm, lão đại Lê Nhạc mất tích, là nhị ca Lê Lâm một tay nuôi hắn lớn lên. . .

"Ngươi vẫn chưa ăn gì đúng không? Trước tiên nghỉ một lát, nhị ca đi nấu cơm cho ngươi, tẩu tử ngươi đi làm rồi. . ."

Lê Lâm dụi dụi mắt vành mắt, bước nhanh ra khỏi gian phòng, trong phòng nhỏ, Lê Uyên than nhẹ.

Bái nhập Đoán Binh phô là chủ ý đời trước của hắn, nhị ca của hắn gần ba mươi tuổi, sau khi cưới vợ cũng không tiện ở cùng một nhà với huynh đệ.

Về sau, nhị ca Lê Lâm cảm thấy áy náy và hỏ thẹn với huynh đệ, phụ mẫu.

Nhưng đối với người nghèo khổ mà nói, có thể vào Đoán Binh phô đã là một con đường vô cùng tốt. . .

"Phù!"

Gạt hết cảm xúc xúc động trong lòng, Lê Uyên bước chân rời phòng, đi tới hậu viện chất củi than và đồ vật lẫn lộn.

"Tứ phương ngũ sinh. . ."

Lê Uyên lẩm bẩm trong lòng, đêm qua hắn đã thử 'nghi thức Thụ Lục' trong mộng không biết bao nhiêu lần, rất quen thuộc, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương.

Thật giống người rơi vào trong nước, vớ lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. . .

Lấy bản thân hắn làm trung tâm, Lê Uyên dựa theo phương vị trong nghi thức vẩy máu ngũ sinh xuống, đến khi trong mũi tràn đầy mùi máu tươi hắn mới hít sâu một hơi, khom người bái, trong lòng trong miệng đồng thời thì thầm:

"Đệ tử Lê Uyên, đọc hiểu trăm kinh gặp trí, cẩn thủ chư giới minh tâm, lòng mang ý niệm phổ kiếp cứu người, nguyện vì tiên hiền truyền độ kinh điển. . ."

". . ."

"Đệ tử Lê Uyên, bái cầu thương thiên Thụ Lục!"

*Thụ Lục: Thụ là trao cho, Lục là phù lục, bùa chú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK