Điện thoại trong túi đột nhiên reo vang.
Cô tiện tay nhét danh thiếp vào túi, nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, thôi xong, là mẹ kế Lâm Liên!
“Mai Thùy Hân! Đã mấy giờ rồi! Sao mày còn chưa về nấu cơm! Mày định để bọn tao chết đói à!”
Mai Thùy Hân còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói hung tợn của Lâm Liên đã dội thẳng vào tai khiến màng nhĩ của cô phát đau. Chết tiệt! Đáng lẽ giờ này cô nên có mặt ở nhà rồi mới phải! Nếu không vì vụ tai nạn xe cộ kia, có lẽ hiện giờ cô đã làm xong bữa tối rồi!
Không biết ba có đói lắm không, nhớ tới ba đang trong trạng thái nửa hôn mê trên giường bệnh, Mai Thùy Hân gắng gượng đứng dậy, khập khiễng đi về nhà.
Váy đã ướt đẫm, tóc cũng ướt nhẹp dán lên trên mặt. Gió đêm thổi qua khiến cô thấy buốt tận óc.
Mai Thùy Hân đẩy cánh cửa loang lổ vết gỉ sét, đang chuẩn bị cởi đôi giày ướt sũng ra thì nghe thấy Lâm Liên oang oang mồm quát mắng trong phòng: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn mà thôi! Bản thân đã không tự mình kiếm được đồng bạc nào, nợ ngập đầu, còn định chờ bà đây hầu ăn hầu mặc à!”
Mẹ kế lại đang sỉ nhục ba rồi, trái tim Mai Thùy Hân đau thắt lại, vội vàng thay quần áo ướt đẫm, cúi đầu đi xuống bếp rửa tay rồi nhanh nhẹn nấu bữa tối.
Hai món rau một món canh được bưng lên bàn, một đĩa dưa muối, một đĩa rau xào và một bát canh cà chua trứng – món duy nhất có dính chút dầu ăn. Mai Thùy Hân xới một bát cơm, gắp ít rau xanh và múc một ít canh cà chua trứng rồi bưng vào trong phòng.
Ba của Mai Thùy Hân, Mai Bình Thanh, đang nằm trong phòng. Đôi mắt thất thần của ông khép hờ, người ở trong trạng thái nửa hôn mê. Từ khi công ty nhà họ Mai phá sản, Mai Bình Thanh vừa lo lắng vừa giận dữ khiến bệnh tim phát tác, cuối cùng trở thành như vậy.
Mai Thùy Hân đỡ đầu ba dậy để tựa vào người mình, sau đó bón cho ông từng thìa một. Cô nhìn gò má gầy gò xương xẩu của ba mà lòng không khỏi chua xót.
Bất chợt bên tai cô vang lên một giọng nữ the thé: “Mẹ, sao tối nay chỉ ăn mấy thứ này vậy?”
Là con gái Lâm Vũ Yến của mẹ kế, từ này ba bị phá sản, chị ta ít khi về nhà. Hôm nay ngọn gió nào lại thổi chị ta về vậy?
“Không muốn ăn mấy thứ này? Vậy mày đi câu một thằng rể vàng về đây, đến lúc đó muốn ăn ngon là được ăn ngon, muốn mặc đẹp thì tha hồ mà mặc!” Lâm Liên cũng chẳng nhẹ nhàng gì với con gái ruột của bà ta.
Sau khi bón cơm xong, Mai Thùy Hân rửa bát đĩa rồi quay trở lại phòng mình, chuẩn bị đi tắm rồi giặt sạch bộ quần áo đã ướt sũng kia.
“Hân à! Em lấy cái này ở đâu vậy?” Lâm Vũ Yến hưng phấn giơ tấm danh thiếp kia lên, cô ta kéo Mai Thùy Hân lại, đôi mắt toát ra vô số trái tim hồng.
“Hả?” Nhìn rõ tấm danh thiếp trong tay Lâm Vũ Yến, Mai Thùy Hân lại nhớ tới người đàn ông có vẻ mặt kiêu căng trên chiếc Lamborghini kia.
“Hôm nay em bị xe đâm phải, chủ xe đưa cho.” Mai Thùy Hân hờ hững đáp.
“Em có biết đây là danh thiếp của ai không hả?” Ngữ khí hờ hững đó của Mai Thùy Hân làm cho Lâm Vũ Yến cảm thấy không thể tin được! Ngón tay trắng nõn với phần móng tô đỏ rực của cô ta chỉ vào cái tên trên danh thiếp: “Đây là Trịnh Thiên Ngọc, Trịnh Thiên Ngọc đó! Tổng giám đốc Trịnh Thiên Ngọc của tập đoàn Trịnh thị!”
“Tập đoàn Trịnh thị? Trịnh Thiên Ngọc?” Mai Thùy Hân chẳng hiểu nổi vẻ mặt mê trai của bà chị Lâm Vũ Yến.
“Tập đoàn Trịnh thị là tập đoàn tài chính đứng đầu trên toàn thế giới, sản nghiệp của bọn họ liên quan tới bất động sản, giải trí, ăn uống, giao thông, khai thác mỏ, dầu mỏ và thậm chí là cả súng ống đạn dược! Phạm vi thế lực trải dài từ châu Á, châu Phi sang tới cả châu Mỹ, là tài phiệt siêu giàu có thể một tay che trời, hô mưa gọi gió khắp thế giới! Rất nhiều cuộc bầu cử lãnh đạo của nhiều quốc gia thậm chí còn bị tập đoàn Trịnh thị lũng đoạn! Trịnh Thiên Ngọc chính là tổng giám đốc của tập đoàn Trịnh thị, được tạp chí ‘Quyền Thế’ bình chọn là người đứng đầu trong bảng xếp hạng Những người đàn ông mà phụ nữ muốn gả nhất trên toàn thế giới! Anh ấy không chỉ giàu có, có quyền thế mà còn lại rất là đẹp trai! Nghe đồn số phụ nữ qua tay anh ấy nhiều vô kể, nhưng thời hạn của bọn họ đều chỉ kéo dài bảy ngày!”
Nhìn đôi môi đỏ của Lâm Vũ Yến khép mở lải nhải không ngừng, Mai Thùy Hân có chút thất thần. Nghe thì có vẻ Trịnh Thiên Ngọc này rất nhiều tiền, nhưng mà, điều này có liên quan gì tới Mai Thùy Hân cô chứ?
Lâm Vũ Yến nhìn Mai Thùy Hân với ánh mắt như nhìn kẻ ngu, trên thế giới này vẫn còn loại con gái nghe thấy tên Trịnh Thiên Ngọc mà không thét lên ư!
“Hân à, em không biết tấm danh thiếp này có ý nghĩa thế nào sao?” Lâm Vũ Yến cố ý hỏi dò Mai Thùy Hân, cô ta biết thừa đứa em ngu ngốc ấy làm gì có khả năng biết điều đó.
“Ý nghĩa gì cơ?” Mai Thùy Hân hắt xì một cái, cô chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về tay tổng giám đốc họ Trịnh này, chỉ là một kẻ ngang ngược lắm tiền mà thôi.
“Ý nghĩa của nó là người có được tấm danh thiếp này có thể thoải mái ra vào câu lạc bộ tư nhân T.S trực thuộc Trịnh thị! Nghe nói Trịnh Thiên Ngọc thường xuyên tới câu lạc bộ đó!” Lâm Vũ Yến lại hưng phấn! Vì trong đầu cô ta đang có một kế hoạch rất to gan!
“Ồ, là vậy à!” Mai Thùy Hân nói với vẻ không tập trung, hoàn toàn không chú ý tới ánh sáng tính toán chợt lóe lên trong mắt Lâm Vũ Yến, bởi vì trong bồn rửa còn một đống quần áo đang chờ cô giặt.