“Mai Thùy Hân, dường như cô thích thú lắm nhỉ!” Trịnh Thiên Ngọc nói đùa.
Mai Thùy Hân hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống, gương mặt bé bỏng đỏ bừng lên, lồng ngực phập phùng.
“Được rồi, đừng có ngại! Tối nay tôi sẽ thỏa mãn cô mà!” Trịnh Thiên Ngọc phát hiện ra hắn càng lúc càng thích đấu võ mồm với Mai Thùy Hân, trêu chọc cô, nhìn cô tức giận, ngại ngùng là một chuyện rất vui vẻ.
Mai Thùy Hân quay đầu đi chẳng buồn quan tâm đến Trịnh Thiên Ngọc, từ đó đến nay mỗi khi đấu võ mồm, có bao giờ cô chiếm được thế thượng phong đâu.
Mai Thùy Hân mặc bộ lễ phục không tay, trên xe hơi lạnh, cô rụt vai về, đôi vai trắng ngần nổi in ít da gà lên.
“Mặc vào.” Trịnh Thiên Ngọc đưa áo khoác cho Mai Thùy Hân rồi ra lệnh.
Mai Thùy Hân nhận lấy khoác lên vai mình, mùi vị của Trịnh Thiên Ngọc nồng nàn trước mũi cô, mùi vị của Trịnh Thiên Ngọc lành lạnh, thoang thoảng mùi nước hoa Cổ Long như có như không, ngạo mạn hệt như con người hắn vậy.
Mai Thùy Hân lại nhớ đến mùi bạc hà nhàn nhạt trên người anh Hoàng Kiên, tâm trạng hơi rầu rĩ rồi thở dài một hơi.
“Thở dài gì đấy?” Trịnh Thiên Ngọc nhìn thẳng về con đường phía trước, nhíu mày hỏi.
“Không có gì.” Mai Thùy Hân nhắm mắt giả vờ ngủ, cô không phải đồ ngốc, sao có thể nói thật lòng với Trịnh Thiên Ngọc được đây.
Trịnh Thiên Ngọc hừ lạnh: “Chồng chưa cưới của Lương Noãn Tâm tên gì?”
Mai Thùy Hân thầm thấy kinh ngạc, mặc dù cô đã nhắm mắt nhưng lông dài vẫn hơi run rẩy, bị khóe mắt của Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy rõ ràng hết tất cả.
“Sao đột nhiên lại hỏi câu này?” Mai Thùy Hân cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trịnh Thiên Ngọc nghiêng đầu nhìn Mai Thùy Hân, ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lùng: “Cô quen anh ta à?”
Mai Thùy Hân sợ đến mức ngồi bật dậy: “Không quen biết không quen biết, sao tôi lại quen anh ta được?”
Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc càng lạnh lẽo hơn, giọng nói cũng có vẻ tàn nhẫn: “Mai Thùy Hân, tốt nhất là cô nên thành thật một chút.”
Mai Thùy Hân lầm bầm một câu: “Dữ thế để làm gì?” Cô rụt người vào áo khoác của Trịnh Thiên Ngọc rồi thấp giọng nói: “Anh ta với tôi đều là người thành phố A, trước đây đã từng gặp mặt.”
“Chỉ gặp mặt đơn giản như vậy thôi à?” Cơn tức giận bừng lên trong ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc. Mai Thùy Hân, cô tưởng tôi là đồ ngốc à? Ánh mắt người đàn ông ấy nhìn Mai Thùy Hân rất đỗi kỳ lạ!
Cô biết Trịnh Thiên Ngọc không dễ bị gạt như vậy, chỉ đành thật thà kể một nửa sự thật: “Trước đây anh ta là hàng xóm nhà tôi.”
Trịnh Thiên Ngọc giơ một tay siết cằm Mai Thùy Hân, đôi mắt ưng sắc bén nhìn chòng chọc vào mắt cô, tựa như đang nghiên cứu xem cô nói thật hay nói dối vậy.
Mai Thùy Hân gắng sức để ánh mắt mình vừa tỏ ra ngây ngơ vừa vô tội.
Một hồi sau, Trịnh Thiên Ngọc buông tay ra rồi lạnh lùng vô tình nói: “Nguyên tắc tình nhân thứ năm, không có sự cho phép của tôi không được nói chuyện với người đàn ông khác.”
“Đồ điên!” Mai Thùy Hân cô thề với trời, cô thật sự không muốn chọc giận Trịnh Thiên Ngọc. Nhưng mà Trịnh Thiên Ngọc bất thường hết sức!
“Tôi biết! Tôi chỉ là người tình của anh mà thôi! Nhưng người tình không phải là con người ư? Đến quyền tự do cơ bản của con người cũng không có hay sao? Tôi nói chuyện với người đàn ông khác thêm một vài câu là cho anh đội nón xanh rồi?”
“Cô là người biết rõ nhất có cho tôi đội nón xanh hay không!” Trịnh Thiên Ngọc liếc mắt nhìn bụng dưới của Mai Thùy Hân, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Anh!” Mai Thùy Hân cạn lời triệt để, trái tim cô đau nhói, đây là vết sẹo và nỗi đau lớn nhất của cô nhưng lại bị Trịnh Thiên Ngọc vạch trần ra như vậy.
Cô kéo áo khoác trên người mình ra ném lên người anh: “Trả cho anh.”
Trịnh Thiên Ngọc tức giận đạp mạnh chân ga, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường đến là chói tai: “Mai Thùy Hân! Đừng chọc tức tôi!” Ánh mắt hắn lạnh lùng như dao.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Trịnh Thiên Ngọc, trong lòng cô thấy hơi sợ hãi rồi oán hận nhắm chặt mắt lại, tiếp tục vờ ngủ, cũng không để bản thân mình nhìn gương mặt đáng ghét đấy của hắn nữa.
Sự im lặng trong xe làm người ta nghẹt thở.
Chiếc xe lao nhanh trong rừng rậm. Mai Thùy Hân nhanh chóng ngủ thiếp đi giữa cơn xóc nảy nhẹ nhàng.
Trịnh Thiên Ngọc quét mắt nhìn Mai Thùy Hân mới phát hiện người phụ nữ này đã ngủ mất rồi. Lòng anh vô cớ bùng lên ngọn lửa, cô ta đúng thật là không tim không phổi, mới khi nãy còn cãi nhau liên miên, vừa chớp mắt đã lăn ra ngủ!
Ngón tay dài thon thả vươn ra muốn chọt mặt Mai Thùy Hân để đánh thức cô, nhưng ngón tay vươn ra giữa chừng bèn ngừng lại.
Mai Thùy Hân ngủ rất ngon, trong xe hơi lạnh, cô ôm chặt cánh tay mình, cơ thể co rụt lại, lông mi in bóng lên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô trông đến là quyến rũ, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở làm tăng thêm nét trẻ con ngây thơ vô hại.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân, ánh mắt tức giận bừng bừng của hắn chợt trở nên dịu dàng rồi cuối cùng lại nhuốm vẻ yêu chiều. Hắn lượm chiếc áo bị Mai Thùy Hân vứt đi khi nãy khoác lại lên người cô, nhìn thấy Mai Thùy Hân hài lòng rụt cằm vào trong chiếc áo ấm áp ấy, khóe môi cong cong mỉm cười.
Hắn đến địa điểm tổ chức buổi tiệc tối rồi dừng xe ở bãi tập trung những chiếc xe hàng hiệu, các cô gái và những chàng trai áo mũ chỉnh tề làm tăng thêm vẻ đẹp cho bữa tiệc sang trọng tối nay.
Mai Thùy Hân vẫn còn đang ngủ, Trịnh Thiên Ngọc dừng xe hẳn lại rồi tắt động cơ, hạ ghế thấp xuống một tí, hai tay ôm sau đầu, lặng lẽ ngắm nhìn dáng ngủ của Mai Thùy Hân.
Vẻ sắc sảo và nhẫn tâm trong ánh mắt rút đi hết cả, vào lúc này, bất cứ người nào nhìn thấy cảnh tượng trong xe cũng ngỡ như đây là một đôi tình nhân hạnh phúc.
Lúc cô gái ấy ngoan ngoãn mới thật đáng yêu làm sao, Trịnh Thiên Ngọc đảo mắt nhìn lên cánh tay mảnh khảnh trắng ngần đặt bên ngoài áo khoác của Mai Thùy Hân. Trên ngón tay, Trái Tim Hải Dương đang tỏa sáng lấp lánh.
Hắn chợt nhớ đến câu hỏi của Mai Thùy Hân: “Anh có biết ý nghĩa của chiếc nhẫn không?”
Hắn nhếch môi mỉm cười, cô gái này muốn ép hôn ư?
Mai Thùy Hân đang chìm trong giấc ngủ say chợt thấy cả người lạnh lẽo tựa như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn vậy. Cô giật mình tỉnh dậy, mở bừng mắt ra mới nhìn thấy gương mặt người bị phóng đại trước mặt.
“A!” Cô rít lên một tiếng sắc lẻm, làm người đàn ông đang nhìn lén cô sợ đến mức lùi về sau một bước.
Sau khi bình tĩnh lại mới giơ tay cốc đầu Mai Thùy Hân: “Kêu linh tinh cái gì đấy?” Trịnh Thiên Ngọc che giấu sự dịu dàng trong ánh mắt, ánh mắt hắn lại trở nên cay nghiệt.
“Nhìn lén tôi ngủ làm gì! Sợ chết đi được!” Mai Thùy Hân vỗ ngực, trái tim nho nhỏ của cô vẫn còn đang đập thình thịch.
“Nhìn lén gì chứ? Tôi nhìn cô mà còn cần nhìn lén à? Khắp người cô còn có chỗ nào tôi chưa thấy không?” Trịnh Thiên Ngọc nghiêm túc nói.
“Anh…” Gương mặt Mai Thùy Hân tức giận đến mức đỏ bừng, hắn có cái khả năng này, mở miệng nó ra ba cái lời hạ lưu mà vẫn không đỏ mặt.
“Mau lau nước miếng đi, lát nữa đến bữa tiệc đừng làm tôi mất mặt!” Trịnh Thiên Ngọc ghét bỏ nhìn Mai Thùy Hân.
“Hả?” Mai Thùy Hân ngớ ra, cô cứ ngỡ mình chảy nước miếng lúc đang ngủ thật, bèn vội vàng kéo áo lên lau khóe miệng.
“Mai Thùy Hân, cô là heo hả?” Cuối cùng Trịnh Thiên Ngọc cũng nổi điên! Mai Thùy Hân kéo áo khoác của anh lên lau miệng!
Mặc dù sẽ không lau nước miếng thật nhưng hành động này đã làm người ta ghê tởm lắm rồi! Trịnh Thiên Ngọc hắn là một người ưa sạch sẽ cơ mà!
“Ha ha… Anh kêu tôi lau cơ mà!” Cuối cùng cũng hòa nhau một hiệp, Mai Thùy Hân vui phơi phới, cô cố ý giơ cái áo khoác lau khóe miệng đến trước mặt Trịnh Thiên Ngọc: “Mùi vị không tệ đâu, anh thử xem! Chua chua này, ngòn ngọt này, có dinh dưỡng nữa, mùi vị cũng ngon…”
Nhân lúc Trịnh Thiên Ngọc vẫn chưa phát tác, Mai Thùy Hân nhanh chóng nhảy xuống xe.
Trời vừa sẩm tối, ánh đèn dịu dàng hắt bóng lên gương mặt cô, người phụ nữ ấy nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ tựa hồ đứa trẻ đơn thuần!
Khóe môi Trịnh Thiên Ngọc cong cong, hắn khóa xe rồi đi ra ngoài nắm tay Mai Thùy Hân: “Đi thôi, cô nàng lôi thôi!”
Đại sảnh nguy nga lộng lẫy mở đèn đuốc sáng trưng, trai thanh gái lịch qua lại như thoi đưa, Mai Thùy Hân đỡ trán, đau đầu thật sự. Cô ghét nhất cái kiểu xã giao dối trá, ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo này, treo nụ cười giả trá lên gương mặt, vờ như mình hứng thú lắm với đề tài nói chuyện của người ta đúng thật là chuyện nhàm chán nhất trên đời.
“Sao thế?” Trịnh Thiên Ngọc liếc mắt nhìn cô.
“Ghét xã giao, tôi đã nói muốn ở nhà ngủ rồi anh cứ bắt tôi đến đây.” Mai Thùy Hân bĩu môi oán trách.
“Không cần xã giao, cô muốn nói gì thì nói, không muốn nói thì khỏi phải nói. Không ai dám làm gì cô đâu.” Dáng người cao ráo của Trịnh Thiên Ngọc có dáng dấp ngông cuồng tự đại của bậc vương giả, hắn không đồng tình với cô.
Trong tự điển của hắn chưa từng có khái niệm xã giao, chỉ làm theo ý mình, không quan tâm đến ánh mắt người đời là quan niệm trước giờ của hắn.
Có điều từ nhỏ đến lớn, mọi người đều tâng bốc tán tụng hắn như bậc vương tử, hết thảy đều chiều theo ý muốn của hắn, hắn nào cần treo nụ cười giả trá lên mặt, phụ họa theo ý người ta?
Mai Thùy Hân thở dài, cái người sống cảnh cơm ngon áo đẹp từ nhỏ, ngậm thìa vàng ra đời, ngậm thìa vàng chết đi chắc chắn không thể hiểu nỗi đau khổ phải đi xã giao. Bởi vì trước giờ toàn là người khác đến xã giao với hắn, hắn cứ làm theo ý mình là được rồi.
“Đợi tí.” Trịnh Thiên Ngọc đang nắm tay Mai Thùy Hân chuẩn bị bước vào đại sảnh chợt ngừng bước, anh nhìn đỉnh đầu cô trân trân, chân mày hơi nhíu lại.
“Làm gì đấy?” Mai Thùy Hân lại tò mò hỏi, hắn lại muốn giở trò gì?
Trịnh Thiên Ngọc không màng đến câu hỏi của cô mà nhìn quanh quất xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vườn hoa.
“Ở đây đợi tôi một lát.” Trịnh Thiên Ngọc để lại một câu cho Mai Thùy Hân rồi đi về phía vườn hoa.