Thím Trương bị dọa đến rùng mình.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Trịnh Thiên Ngọc mang theo một túi đồ tiến vào.
“Cậu chủ, cậu tới rồi.” Thanh âm của thím Trương cắt đứt mạch suy nghĩ của Mai Thùy Hân, cô ngẩng đầu nhìn lên, Trịnh Thiên Ngọc đã trở lại. Cô nhanh chóng giơ cánh tay qua quýt lau nước mắt.
Nhưng đã muộn rồi, Trịnh Thiên Ngọc đã nhìn thấy đôi mắt đầy nước của cô. Để túi đồ xuống, anh nhíu mày không vui, Trịnh Thiên Ngọc đi tới bên cạnh Mai Thùy Hân, đưa tay nâng cằm cô lên: “Khóc cái gì? Cơ thể khó chịu sao?”
Mai Thùy Hân lắc đầu, cắn môi không chịu nói.
Trịnh Thiên Ngọc đã quen với tính tình bướng bỉnh của Mai Thùy Hân nên không trách, đưa bàn tay to thô lỗ lau nước mắt giúp cô: “Có phải khó chịu không? Đừng khóc nữa, tôi mua cho cô pudding gạo mà cô thích nhất, cô ăn một chút đi, một lúc nữa tôi dẫn cô đi tản bộ một chút ở vườn hoa.”
Nói xong, ngồi xuống bên người Mai Thùy Hân, mở ra pudding gạo, giống như cho trẻ nhỏ ăn đút cho Mai Thùy Hân ăn.
Mai Thùy Hân nhìn thoáng qua thím Trương đứng bên cạnh khoanh tay, có chút ngượng ngùng đẩy tay Trịnh Thiên Ngọc: “Không cần đút, tôi tự ăn được.”
Trịnh Thiên Ngọc căn bản không để ý tới lời kháng nghị của cô, đem vòng cô lại trong khuỷu tay của mình, bá đạo cắn nhẹ môi cô một cái: “Nghe lời, không cho phép cô phản kháng.”
Động tác thân mật, khiến mặt của Mai Thùy Hân trong nháy mắt màu hồng đỏ. Thím Trương biết điều nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Thím Trương vừa đi, động tác của Trịnh Thiên Ngọc càng thêm càn rỡ, bánh pudding cũng không đút nữa, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nhỏ của Mai Thùy Hân.
“A, thật ngọt…” Trịnh Thiên Ngọc ở trên môi Mai Thùy Hân triền hôn, giọng nói trầm thấp mà từ tính tràn đầy sức quyến rũ của phái nam.
Hôm nay đi công ty xử lý một chút việc, nhưng lại liên tục thất thần trong cuộc họp quan trọng, trong đầu đều là người con gái này.
Chỉ là nửa ngày không gặp, lại như là đã qua hơn nửa năm.
Cuộc họp vừa kết thúc, anh từ chối tiệc rượu của hội đồng quản trị, vội vã chạy tới siêu thị mua đồ cô thích ăn, một đường đua xe chạy về.
Đúng là mùi của cô vẫn thanh ngọt như vậy, cùng với tưởng tượng trong lúc họp hội đồng quản trị của anh giống nhau như đúc.
Mê muội trong một mảng màu hồng, Mai Thùy Hân lại thấy mặt của Trần Hoàng Kiên, ôn hòa, anh tuấn, cưng chìu, mỉm cười, anh nói: “Hân, đợi em mười tám tuổi rồi, anh dẫn em đi nhìn biển.”
Mai Thùy Hân đang ở trong vòng xoáy màu hồng lăn lộn, thét lên, cô chưa từng đau xót như vậy, cũng chưa từng điên cuồng như thế.
Anh Kiên! Anh Kiên! Anh Kiên! Cô liều mạng đè xuống tiếng kêu của chính mình sắp sửa bật thốt ra, hai tay ôm chặt thắt lưng của Trịnh Thiên Ngọc, nước mắt lại ào ào tự nhiên rơi đầy mặt…