Nhân viên tóm cánh tay Mai Thùy Hân đẩy mạnh cô ra: “Tôi nói trong lòng cô có quỷ! Chứ bằng không sao lại không đưa túi xách cho chúng tôi kiểm tra.”
Sàn nhà rất đỗi trơn trượt, Mai Thùy Hân không phòng bị nên nhất thời bị đẩy ngã, xương hông đập mạnh xuống đất, đau thấu xương.
Mai Thùy Hân sợ đến trắng bệnh của mặt, cục cưng ơi, cục cưng trong bụng của cô! Cục cưng không thể xảy ra chuyện được!
Cô vội vã sờ bụng của mình, Mai Thùy Hân sốt ruột đến mức bật khóc: “Cục cưng, con có còn khỏe không? Con có bị làm sao không? Đều tại mẹ bất cẩn quá! Cục cưng ơi, con đừng xảy ra chuyện gì nha!”
Mai Thùy Hân khóc lóc nói chuyện với đứa trẻ trong bụng của mình, nhân viên hơi có vẻ ôn hòa kế bên cũng ngớ người! Má ơi! Cái nghiệp chướng gì đây! Người phụ nữ này là thai phụ à!
Nhân viên đẩy Mai Thùy Hân ngã lại không ngừng mắng chửi: “Cô giả vờ thai phụ cái gì chứ! Mau giao đồ qua đây, chứ bằng không hôm nay cô đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”
Mai Thùy Hân vốn không màng đến cô ta, chỉ giơ tay sờ bụng mình rồi cúi đầu nhìn bụng dưới hơi nhô lên của mình, vừa tự trách vừa sợ hãi, nước mắt rơi lã chã đầy mặt.
“Ở đây ồn ào quá! Hoàng Kiên, chúng ta đi tiệm khác đi!” Đột nhiên có người phụ nữ dịu dàng nói.
Cái tên “Hoàng Kiên” này cứ như bùa chú vậy, Mai Thùy Hân kinh ngạc quay phắt đầu lại, bốn mắt nhìn nhau đều trừng lên bất ngờ.
Trần Hoàng Kiên lại đứng ngoài cửa! Tay của Lương Noãn Tâm đang nằm trong tay anh ấy.
Không được! Cô không thể để đàn anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của cô! Không muốn để anh Hoàng Kiên biết cô mang thai!
Mai Thùy Hân vội quay đầu lại, không muốn để Trần Hoàng Kiên nhìn thấy mặt của cô.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Trần Hoàng Kiên buông tay Lương Noãn Tâm ra rồi nhanh chóng đi về phía cô, cánh tay mạnh mẽ của anh ta nhẹ nhàng nâng cô dậy, giọng nói từ tính chứa đựng sự quan tâm cùng đau lòng: “Thùy Hân, em sao vậy, ai bắt nạt em à?”
Mai Thùy Hân cuống quýt lau nước mắt trên mặt rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không sao, em ổn lắm.”
Tiếng chuông báo động trong đầu Lương Noãn Tâm reo vang, người phụ nữ này là ai, sao Hoàng Kiên có vẻ căng thẳng thế?
Cô ta bước lại gần xem thử, dường như hơi quen mắt nhưng kkhông nhớ đã gặp ở đâu rồi.
Cô ta kéo ống tay áo Trần Hoàng Kiên rồi tỉnh bơ tách Trần Hoàng Kiên và Mai Thùy Hân ra: “Hoàng Kiên, cô gái này là ai vậy anh?” Giọng nói của Lương Noãn Tâm vẫn dịu dàng như cũng, dù sao cô ta được dạy dỗ rất tốt, có tức giận thế nào đi chăng nữa thì đứa con gái có nề nếp như cô vẫn phải giữ gìn mặt mũi.
“Noãn Tâm, đây là Mai Thùy Hân. Thùy Hân, đây là vợ chưa cưới của anh, Lương Noãn Tâm.” Trần Hoàng Kiên giới thiệu hai người với nhau. Anh ta gian nan nói ra ba chữ vợ chưa cưới ấy.
Mai Thùy Hân? Lương Noãn Tâm nhớ lại rồi! Người quen cũ mà anh ấy chạy đi tìm như điên hôm ở bệnh viên cũng mang cái tên này!
Sau đó cô ta đi hỏi thăm y tá, bọn họ bảo Trần Hoàng Kiên ở trong phòng cô ấy hơn một tiếng đồng hồ.
Một nam một nữ đơn độc ở với nhau hơn một tiếng đồng hồ, nếu như nói chỉ là đồng hương ôn lại chuyện xưa thì cô không tin!
Cô ta nhìn ánh mắt Trần Hoàng Kiên dõi theo Mai Thùy Hân là biết phiền phức lớn của mình đến rồi! Trực giác của người phụ nữ nói với cô rằng quan hệ của Mai Thùy Hân và Trần Hoàng Kiên chắc chắn không đơn giản chút nào!
Lương Noãn Tâm mỉm cười vươn tay về phía Mai Thùy Hân: “Cô Mai, hân hạnh được gặp cô!” Ánh mắt cô ta nhuốm vẻ cay nghiệt khó nhìn ra được, rồi đánh giá Thùy Hân đang run run rẩy rẩy.
Mai Thùy Hân miễn cưỡng nở nụ cười, cô lo lắng cho đứa bé trong bụng, căn bản không có tâm trạng đâu mà xã giao với bọn họ.
“Đàn anh, chị Lương, em đi trước đây, vậy hai người cứ dạo xem từ từ nhé!” Mai Thùy Hân nhẹ nhàng xoa bụng, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
“Không được đi! Cô không đền bù bộ đồ thì cô đừng hòng đi!” Nhân viên hung hãn ấy cản đường Mai Thùy Hân lại.
“Chuyện gì vậy?” Giọng nói ôn hòa của Trần Hoàng Kiên trở nên cứng rắn, anh bước đến trước mặt Mai Thùy Hân, che chở cho cô sau lưng mình.
“Cô ta trộm đồ trong tiệm chúng tôi!” Nhân viên hung hãn ấy chỉ tay vào mũi Mai Thùy Hân.
Lương Noãn Tâm đi đến kéo góc áo Trần Hoàng Kiên: “Hoàng Kiên, đây là chuyện riêng của người ta, chúng ta không tiện nhúng tay vào đâu ha?”
Cô ta nào có muốn giải vây giúp Mai Thùy Hân! Chỉ mong sao mình được xem trò cười của Thùy Hân nữa kia kìa! Nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ không muốn đụng chạm chuyện riêng của người khác.
Trần Hoàng Kiên vốn không màng đến sự ngăn cản của Lương Noãn Tâm, giọng nói rất đỗi nghiêm khắc: “Cô gái này không thể trộm đồ của các cô, nếu các cô muốn tiếp tục dây dưa thì chúng ta chỉ có thể báo cảnh sát.”
Khí thế của Trần Hoàng Kiên chấn động hết nhân viên toàn cửa tiệm. Một khi người đàn ông ôn hòa này nổi giận cũng rất đáng sợ.
Nhưng cô ta không muốn thả Mai Thùy Hân đi như vậy: “Mọi chuyện đã rõ ràng rồi còn cần báo cảnh sát ư? Kêu cô ta mở túi xách ra! Chắc chắn bộ đồ trong túi xách của cô ta đấy!”
Trần Hoàng Kiên vẫn còn muốn lên tiếng nhưng Mai Thùy Hân lại nâng tay cản anh lại.
Mai Thùy Hân cảm thấy thật mệt mỏi, mệt mỏi cực kỳ, cơ thể mệt, trái tim cũng mệt, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc phiền phức này mà thôi.
Cô giơ tay mở túi xách ra rồi đưa đến trước mặt nhân viên: “Kiểm tra đi!”
Nhân viên tràn trề hy vọng nhìn vào trong túi xách, kinh ngạc trừng to mắt! Trong túi ngoại trừ mấy thứ như chìa khóa, túi tiền và chìa khóa ra thì chẳng còn gì!
Trần Hoàng Kiên đau lòng nhìn Mai Thùy Hân có vẻ mệt nhọc rồi lạnh lùng nói với nhân viên: “Hiện giờ cô ấy có thể đi được chưa?”
Nhân viên nhanh chóng chớp mắt, bộ đồ ấy đến vài tỷ, nếu như thả cô ta đi rồi thì bọn họ phải tự mình chịu trách nhiệm đền bù tổn thất này, không được, cho dù cô ta không lấy cũng phải đổ tội cho cô ta!
Nhân viên nhanh chóng kéo cánh tay Mai Thùy Hân trước: “Dù sao bộ đồ ấy cũng biến mất sau khi cô thử, mất đồ thì tôi phải tìm cô!”
Mai Thùy Hân tức giận trợn mắt há miệng, trên thế giới này sao lại có người vô liêm sỉ như vậy? Đúng thật là mở mang tầm mắt.
Trần Hoàng Kiên kéo tay nhân viên ra khỏi người Mai Thùy Hân. Ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, anh ta căn bản lười nói nhiều với người không biết lý lẽ như cô ta.
Anh móc tấm séc từ túi tiền ra rồi xoẹt xoẹt viết vài con số, lạnh lùng quăng cho nhân viên: “Cầm đi đi! Số tiền này đã đủ đền hai bộ đồ của các cô rồi!”
“Ầm!” Một tiếng động lớn vang lên, tiếng ầm lớn làm cả thảy người ở đây sợ hết hồn.
Bọn họ quay đầu nhìn lại mới thấy người đàn ông cao ráo anh tuấn ấy không biết đã đứng sau lưng bọn họ từ bao giờ, hắn điềm nhiên đập mạnh bình hoa trang trí trong cửa tiệm xuống mặt đất.
Là Trịnh Thiên Ngọc! Sao hắn lại đến đây, sợ nơi này chưa đủ loạn à?
Mai Thùy Hân nhìn Trần Hoàng Kiên rồi lại nhìn Trịnh Thiên Ngọc, linh cảm sắp có một trận mưa gió bão bùng sắp bùng lên.
Trịnh Thiên Ngọc nhấc chân đá mảnh thủy tinh ngay mũi chân của mình đi rồi đi đến cạnh nhân viên trong tiệm, giựt lấy tấm séc của cô ta rồi chậm rãi xé tan thành nhiều mảnh.
Nhân viên trong cửa tiệm sợ hãi khí thế tàn nhẫn khát máu của anh ta, thế mà quên mất việc phản kích.
Trịnh Thiên Ngọc kéo Mai Thùy Hân vào lồng ngực của mình để tuyên bố quyền chủ động, rồi lạnh nhạt nói: “Còn chưa đến phiên người khác đưa séc cho người phụ nữ của tôi.”
Anh ta nhìn Trần Hoàng Kiên với ánh mắt u ám, tràn trề địch ý.
Trần Hoàng Kiên lịch sự mỉm cười với Trịnh Thiên Ngọc, giọng nói rất đỗi dịu dàng: “Xin hỏi anh là ai?”
Trịnh Thiên Ngọc không buồn quan tâm đến Trần Hoàng Kiên, đôi mắt sắc lẻm của hắn đảo qua từng người một có mặt ở đây, nhất thời hai nhân viên cảm thấy hoảng sợ khôn xiết.
Vốn dĩ cứ nghĩ người đàn ông khi nãy đã đáng sợ lắm rồi, mà người này còn đáng sợ hơn nữa, giống như ma quỷ bám thân vậy!
Trịnh Thiên Ngọc buông Mai Thùy Hân ra rồi đi đến trước mặt nhân viên hung dữ ban nãy, hắn nhìn cô ta chòng chọc. Gương mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có màu máu trong mắt càng lúc càng đậm.
Nhân viên bị hắn nhìn đến sợ khiếp ví, bèn co rụt về sau, run rẩy nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Tôi…Tôi…Tôi cũng hết cách rồi….Cô, cô ấy trộm…”
Cô ta vừa thốt ra một chữ “Trộm” đã bị một bàn tay giáng mạnh lên mặt, nữ nhân viên ngã ngay xuống đất.
Có thứ gì văng ra từ miệng cô ta, cô ta sờ mặt mình rồi bắt đầu lớn tiếng kêu la thảm thiết: “Cứu mạng! Đánh người kìa! Răng của tôi, răng của tôi…”
Trịnh Thiên Ngọc điên cuồng đứng bên cạnh cô ta, bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên, rồi có tiếng ầm vang lên như sét gầm, vách ngăn thủy tinh bị hắn ném xuống mặt đất vỡ tan thành từng mảnh.
Nhân viên gào lên một tiếng thì Trịnh Thiên Ngọc sẽ đập một món.
Cả cửa hàng lộng lẫy đường hoàng bị đập bừa bộn.
Lương Noãn Tâm nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc điên cuồng đập phá để trút giận cho Mai Thùy Hân, trong lòng thầm thấy hâm mộ, mặc dù người đàn ông này lạnh lùng điên cuồng nhưng mà hắn biết bảo vệ bạn gái của mình!
Chỉ có điều người phụ nữ ấy lại là Mai Thùy Hân, cô ta càng lúc càng ghét cô gái này.
Trịnh Thiên Ngọc, tổng giám đốc tập đoàn Trịnh thị, không ngờ người đàn ông anh tuấn, có quyền có thế nhất thành phố C này lại là bạn trai của Mai Thùy Hân.
Biết đâu cô nên kết giao với hắn thử, dù sao nếu có Trịnh thị ngông cuồng, lắm tiền nhiều của chống lưng cho thì con đường làm quan của cha cô sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Lương Noãn Tâm đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc rồi dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Trịnh, hôm nay nhân viên bọn họ đã nếm đủ cay đắng rồi, hay là tha cho bọn họ đi. Tôi mời anh với cô Mai ăn bữa cơm, để an ủi cô Mai.”
Trịnh Thiên Ngọc quay đầu lại, ánh mắt sắc lẻm của hắn làm Lương Noãn Tâm rùng mình.
“Tôi dạy dỗ nhân viên cũng đến lượt cô chen miệng vào à!” Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng độc tài như vậy.
Nhất thời Lương Noãn Tâm lúng túng đến đỏ bừng cả mặt, ánh mắt cô ta nhìn Mai Thùy Hân càng trở nên lạnh lùng sắc bén hơn, vì con bé nghèo khổ này mà Trịnh Thiên Ngọc làm cô ta mất mặt trước mặt Trần Hoàng Kiên.
“Anh Trịnh, xin anh nói năng lịch sự một chút!” Trần Hoàng Kiên lạnh lùng nói, sắc mặt anh hơi nhợt nhạt.
Anh đã nghe đến tên tuổi của Trịnh Thiên Ngọc từ lâu rồi, trên thương trường, hắn rất đỗi thông minh và lắm thủ đoạn, làm việc dứt khoát gần như tàn nhẫn.
Nghe nói hắn thay bồ như thay áo, quen người phụ nữ nào cũng không quá bảy ngày, sao Thùy Hân lại đi yêu người đàn ông lăng nhăng như hắn kia chứ.
Mai Thùy Hân kéo ống tay áo Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc…” Mai Thùy Hân chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này mà thôi, cảnh tượng lúng túng bốn người đưa mắt nhìn nhau này khiến cô cảm thấy quẫn bách vô cùng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Hoàng Kiên, anh đang nhẹ nhàng ôm Lương Noãn Tâm rồi vỗ lưng an ủi cô ta.
Cơn đau nhói lên trong lòng, cô rũ mi mắt dài xuống, vào khoảnh khắc này cô mới tỉnh táo nhận ra Lương Noãn Tâm là vợ chưa cưới của Trịnh Hoàng Kiên, không có bất kỳ quan hệ gì với Mai Thùy Hân cô nữa
Đàn anh Hoàng Kiên chỉ là hồi ức mà thôi, một hồi ức không thể nào quay trở về được nữa.
Trịnh Thiên Ngọc ném bình hoa trong tay vào tấm kính còn nguyên vẹn cuối cùng ở đằng xa xa, thủy tinh văng tung tóe, rồi Trịnh Thiên Ngọc ôm eo Mai Thùy Hân nghênh ngang bỏ đi.