CHƯƠNG 247: BA ĐỜI BA KIẾP
Từ nhà chính trở về, Tư Hàn vẫn luôn dính ở trên người Mai Thùy Hân giống như gấu koala không chịu rời ra.
Dặn dò người giúp việc thu xếp ổn thỏa cho ông cụ Trịnh xong, Mai Thùy Hân bế Tư Hàn đi lên trên lầu cùng Trịnh Thiên Ngọc.
“Tư Hàn, để ba bế con có được không?” Trịnh Thiên Ngọc đưa cánh tay qua muốn ôm lấy Tư Hàn.
Thằng nhóc nhếch miệng lên: “Không muốn! Tư Hàn muốn mẹ bế!”
Đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc đảo một vòng, cười nói: “Được thôi! Vậy thì để mẹ con bế đi nhưng con nặng như vậy bế lên lầu nhất định sẽ rất mệt mỏi, ba cũng không muốn phải mệt mỏi như vậy đâu!”
Tư Hàn sững sờ, lập tức duỗi hai tay ra, tự động leo lên người Trịnh Thiên Ngọc: “Ba! Bế con!”
Nhìn dáng vẻ không kịp chờ đợi của thằng nhóc, Trịnh Thiên Ngọc vừa bực mình lại vừa buồn cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của thằng nhóc: “Con trai, con quả thực biết thương mẹ con đấy!”
Mai Thùy Hân cười ha ha, nghiêng đầu qua hôn một cái lên trên mặt Tư Hàn: “Con ngoan! Mẹ cũng yêu con!”
“Thôi đi, nhìn xem em đắc ý kìa!” Trịnh Thiên Ngọc giả vờ tỏ ra buồn bực nhưng ý cười nồng đậm tràn ra nơi đáy mắt lại không thể che giấu được.
Tư Hàn mân mê cái miệng nhỏ phấn nộn của mình sau đó cũng hôn một cái lên mặt Trịnh Thiên Ngọc: “Ba, hôn một cái.”
Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân liếc nhìn nhau, không nhịn được liền cười ha hả.
Thằng nhóc lém lỉnh này cũng không quên trấn an người ba đang bị tổn thương của nó một chút đâu!
Trịnh Thiên Hi đứng ở trong phòng khách giống như một cái bóng lẳng lặng nhìn xem một nhà ba người đang nô đùa vui vẻ với nhau, ánh mắt hết sức phức tạp.
Có lẽ, đây là lúc cô ta nên rời khỏi đây rồi, bà chủ của ngôi nhà này đã không phải là cô ta nữa rồi.
Mai Thùy Hân thay áo ngủ, cô mở nước nóng đầy một bồn tắm sau đó mới gọi Tư Hàn tới tắm rửa.
Tư Hàn có phòng trẻ em của riêng mình, phòng tắm cũng có bồn tắm dành cho trẻ em rất lớn nhưng gần đây thằng nhóc lại say mê ngủ trong phòng ngủ chính, đuổi cũng không đi.
Đương nhiên là Mai Thùy Hân sẽ không nỡ đuổi thằng nhóc, mà nói đi cũng phải nói lại, đứa nhỏ rất nhanh rồi sẽ trưởng thành, thêm mấy năm nữa có muốn để thằng nhóc ỷ lại vào mẹ thì nó còn không muốn ấy chứ!
Trịnh Thiên Ngọc dắt tay Tư Hàn đi tới, nhìn nước trong bồn tắm, trên mặt cười hì hì: “Tư Hàn, ba và con cùng nhau ngâm mình ở trong bồn tắm tắm rửa có được không?”
Ách? Người đàn ông này lại giở trò quỷ gì vậy? Mai Thùy Hân nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc trừng mắt một cái, lúc đang định thẳng thừng từ chối thì con trai lại vui mừng hớn hở đáp ứng: “Được ạ! Hai ba con mình cùng nhau tắm! Chúng ta cùng nhau chơi té nước!”
Trịnh Thiên Ngọc đắc ý nháy mắt với Mai Thùy Hân: “Nương tử, còn ngẩn ra làm cái gì? Còn không mau hầu hạ phu quân và nhi tử thay quần áo đi?”
Mai Thùy Hân đỡ trán: “Thiên Ngọc, đừng nghịch nữa!”
Trịnh Thiên Ngọc ngạo nghễ ưỡn ngực một cái: “Có thể giúp ta tắm rửa, là phúc khi tu được từ ba đời của ngươi rồi đấy!”
Tư Hàn nghe không hiểu: “Ba, vì sao mẹ lại có ba đời?”
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười: “Bởi vì mẹ con vẫn luôn chờ để gặp được ba! Chúng ta đều chỉ có một đời một kiếp nhưng mẹ con lại có ba đời ba kiếp.”
Cái tên đàn ông bảnh chọe này! Mai Thùy Hân không nhịn được cười: “Là anh đợi bọn em ba đời ba kiếp thì có ấy! Lúc trước em vốn rất ghét anh có biết không hả? Là anh khóc lóc van nài, hung hăng càn quấy lừa em tới tay!”
Vốn chỉ là mấy lời nói trêu ghẹo trò đùa giữa vợ chồng với nhau nhưng Trịnh Thiên Ngọc lại trở nên nghiêm túc. Anh nắm lấy bả vai Mai Thùy Hân, đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng vào đáy mắt của cô: “Em nói đúng, anh đã chờ ba đời ba kiếp, khóc lóc van nài, hung hăng càn quấy mới khiến cho em yêu anh. Cho nên, cả đời này anh cũng sẽ không bỏ qua em, anh mãi mãi sẽ không buông tay em ra đâu.”
Cái tên đàn ông thâm tình này thật đúng là khiến cho người ta không đỡ được, trái tim Mai Thùy Hân giống như con hươu đang nhảy loạn, mặt lập tức đỏ lên, hai mắt rủ xuống nhìn cái cằm sạch sẽ tuấn tú của Trịnh Thiên Ngọc, chậm rãi gật đầu: “Ừm.”
“Ba, mẹ, hai người đang nói cái gì vậy?” Tư Hàn cuống lên, loại cảm giác bị ba mẹ cho ra rìa thực sự quá tệ, thằng nhóc liều mạng nhón chân lên, tay trái nắm lấy góc áo Thùy Hân, tay phải kéo góc áo Trịnh Thiên Ngọc, liều mạng đung đưa để tìm lại cảm giác tồn tại của mình.
Trịnh Thiên Ngọc xoay người cúi xuống ngang đầu với con trai nhẹ giọng nói: “Bảo bối, mẹ có lời muốn nói với ba, con chờ thêm một lát được không?”
Có lời muốn nói? Mai Thùy Hân sửng sốt, cô không có lời nào muốn nói với Trịnh Thiên Ngọc đâu nha!
Cô cũng xoay người lại hôn một cái lên mặt Tư Hàn: “Ba mẹ nói xong rồi, đi thôi, Tư Hàn, chúng ta đi tắm rửa!”
Cánh tay dài của Trịnh Thiên Ngọc nhấc lên ngăn đường đi của cô lại: “Mai Thùy Hân, em định cứ đi như thế à?”
Ách? Không như thế đi thì còn muốn đi thế nào? Mai Thùy Hân không hiểu ra sao.
Trịnh Thiên Ngọc giận dỗi dùng tay chọt mấy cái vào mặt Mai Thùy Hân: “Vừa rồi anh nói nhiều như vậy mà em không muốn đáp lại vài câu sao?”
Mai Thùy Hân oán thầm trong lòng, không phải cô đã “Ừ” một câu rồi đấy còn gì? Còn muốn cô phải nói gì nữa chứ?
Nhìn gương mặt vẫn mờ mịt như cũ của Mai Thùy Hân, huyết áp của Trịnh Thiên Ngọc bắt đầu tăng lên: “Người phụ nữ ngu ngốc này! Đúng là không hiểu chút phong tình nào! Chẳng lẽ em không nên nói với anh vài câu đại loại như là đời này đã định là anh, những người đàn ông khác cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái nào, nói mấy câu như vậy khó lắm à? Bày tỏ lòng mình một chút cũng có làm sao đâu?”
Mai Thùy Hân còn chưa kịp nói gì thì Tư Hàn đã đứng ra: “Không được nói mẹ là người phụ nữ ngu ngốc! Mẹ là người phụ nữ thông minh nhất trên thế giới! So với ba còn thông minh hơn gấp trăm lần! Hừ!”
“Ha ha…” Mai Thùy Hân cất tiếng cười to, rất đắc ý xoay người hướng về phía Trịnh Thiên Ngọc vặn vẹo uốn éo cái mông: “Trịnh Thiên Ngọc! Thấy không? Không nên tùy tiện trêu chọc em nha! Nếu không anh sẽ bị mắng rất thảm đấy!”
Cô mang theo con trai nghênh ngang rời đi bỏ lại anh phía sau đang ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, một lời ca thán cũng không chỗ phát tiết!
Danh Sách Chương: