• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nô tỳ một lòng tận tâm, sẽ dốc hết sức mình phò trợ Công chúa." Lý ma ma đáp lời Công chúa.

Bà là lão nhân trong cung cấm, âm mưu quỷ kế gì chưa trải qua nữa chứ, mắt nhìn người của bà cũng vô cùng chính xác.

Công chúa Uyển Như này thực sự là bông hoa tinh khiết trong hậu cung hiểm ác, nàng được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nâng niu trong lòng bàn tay, lại là muội muội được Thái tử thương yêu nhất.

Họ bảo bọc nàng quá kỹ, tính tình có chút điêu ngoa nhưng thực sự lại không có tâm cơ.

Nhưng nay ánh mắt kia của Công chúa đã thay đổi, ngoài bi thương đượm buồn còn mang chút sắc bén. Lý ma ma cảm thấy có lẽ Công chúa trải qua chuyện lần này đã có thể hiểu ra lòng người hiểm ác, học khôn một chút cũng là điều cần thiết.

"Lý ma ma, đừng khách khí. Ta chỉ muốn bà chỉ điểm ta những gì cần, giúp ta thấy rõ lòng người. Còn có, ta muốn là một người tự bảo vệ được mình."

Dừng một chút, Hoàng Uyển Như quay đầu nhìn Lý ma ma, ánh mắt tỏ vẻ quyết tuyệt: "Ta muốn mạnh mẽ hơn. Ít nhất ta thân là Đại Công chúa đương triều, không thể để loại ruồi muỗi nào cũng có thể chạm vào, cũng không phải là vật trang trí cho ai dùng cũng được."

Hoàng Uyển Như nhìn sâu vào mắt Lý ma ma: "Ta muốn là, một Công chúa cao cao tại thượng thực sự. Một người khiến ai ai cũng kiêng dè. Ta muốn có năng lực bảo vệ người thân của ta và cả bản thân ta. Vì vậy, kính mong ma ma dốc lòng, đừng xem ta là người ngoài, cùng đừng e dè ta."

Lý ma ma nghe những lời này thì trong lòng chấn động. Một tiểu Công chúa được bao bọc yêu thương, sao lại có thể nói ra những lời quyết tuyệt như vậy.

Nhưng là một lão nhân lâu năm, Lý ma ma chỉ là kinh hãi trong giây lát, bộ dáng lại khôi phục như chưa có gì, cúi đầu kính cẩn.

"Nếu vậy, Công chúa hãy nhớ, tôn ti phải có khác biệt dù là chí thân cũng có lúc vì lợi ích mà chống lại ta. Cho nên, người phải nhớ, giữ vững tôn ti, lễ nghĩa không thể thiếu."

Trong lòng Lý ma ma cũng hiểu được, chốn cung đình là nơi ta ăn thịt người, sớm hay muộn Công chúa cũng sẽ trưởng thành mà thôi. Công chúa như vậy cũng là điều tốt, lòng bà hạ quyết tâm sẽ tận lực giúp đỡ nàng.

Ngày hôm sau.

Hoàng Uyển Như trở người thức dậy khi trời vẫn còn sớm, trước giờ nàng chưa từng dậy sớm như vậy. Các nô tỳ hầu cận cũng cảm thấy khá bất ngờ, trong lòng cũng mang thấp thỏm không yên.

Sống trong hoàng cung rộng lớn, chủ tử thay đổi cũng có nghĩa là sắp có chuyện, thân phận nô bộc hầu hạ, ai cũng phải để ý mà nương theo. Nếu không đến cái mạng cũng không còn.

“Thiên Thiên ở lại đi, tất cả ra ngoài.” Giọng nói uể oải của Hoàng Uyển Như mang theo chút vô lực.

Nội tâm nàng sợ hãi, một đêm yên ắng nhưng mấy ai biết nàng không thể nào ngon giấc. Từng cơn ác mộng của kiếp trước hiển hiện rõ trong tâm trí nàng, cứ nhắc nhở nàng thời thời khắc khắc đều nhớ lấy những đau đớn, nhục nhã đã từng trải qua.

“Công chúa, người để nô tỳ chọn y phục hôm nay ạ.” Giọng nói Thiên Thiên có chút lo lắng.

Hoàng Uyển Như đưa mắt nhìn dàn y phục sắc màu rực rỡ. Kiếp trước nghe lời Lưu Lam Nhược luôn kề cận rỉ tai nàng, nói thế nào là hình tượng Công chúa cao cao tại thượng phải một thân lạnh nhạt, nổi bật khí chất tao nhã.

Vậy mà nàng tin theo, từ một nha đầu yêu thích sắc hoa rực rỡ lại đổi thành những kiện bạch y, lam y đơn giản. Nghĩ lại chẳng khác gì là làm nền cho Lưu Lam Nhược.

Kiếp này, nàng muốn như đóa mẫu đơn rực rỡ khoe sắc, còn phải là một đóa mẫu đơn kiều diễm uy quyền.

“Đến nội vụ phủ, nói với Lục tổng quản, đổi cho ta mười kiện gấm thục sắc màu rực rỡ, thêu hoa mẫu đơn. Còn có, những kiện y phục quá mức sơ sài kia bỏ đi.” Hoàng Uyển Như dứt khoát ra lệnh.

Nghĩ một chút, nàng như chợt nhớ gì đó: “Hôm ta muốn mặc y phục kim tơ của Mẫu thân ban tặng lúc trước. Chính là cái màu đỏ tươi thêu vạn điệp.”

Thiên Thiên nghe vậy hơi khựng lại, ngày thường chẳng phải Công chúa rất thích học theo khí chất nho gia, luôn lấy màu nhã nhặn làm chủ, không thích màu quá tươi sao?

Hôm nay lại đổi ý rồi.

Nghĩ là vậy Thiên Thiên cũng nhanh chóng giúp Công chúa thay y phục.

Ngồi trước bàn trang điểm, Thiên Thiên bận bịu chọn phục sức cho Hoàng Uyển Như, đang định vấn tóc thì Hoàng Uyển Như ra hiệu dừng lại.

“Ta muốn vấn tóc kiểu Khuynh kế, điểm cài vàng mẫu đơn cùng trâm phượng.”

“Công chúa, bình thường chẳng phải người thích thanh nhã nhẹ nhàng sao… sao giờ…?” Thiên Thiên cảm thấy hỏi vậy có chút quá phận, nhưng thực sự sau khi bệnh dậy nàng ta cảm thấy chủ tử nhà mình lại khác lạ quá rồi.

“Ta muốn thay đổi, lúc trước ta ngu ngốc. Gì mà thanh tao nhã lệ, ta không cần. Ta là con của Thiên gia, cao quý, sặc sỡ thì có làm sao. Có chăng là những kẻ phẩm cấp không đủ mới tạo ra cái gì là thanh nhã phải đạm bạc, đơn giản.”

Vẻ mặt Hoàng Uyển Như vô cùng dứt khoát.

Nàng nhận bao cay đắng đời trước, còn gì mà không hiểu chứ: “Dù có cái gọi là thanh nhã thoát tục thật nhưng cũng không hợp với ta. Tại sao ta phải gò mình theo họ chứ. Ta muốn là một Công chúa cao cao tại thượng, khiến họ ngước nhìn, ao ước mà không với tới được.”

Lý ma ma từ ngoài đi vào, nghe lời này của Công chúa, cảm thấy đây mới là khí chất vương giả. Lúc trước Công chúa học đòi theo khí chất nho gia, quá mức mộc mạc. Dù cao lãnh đến đâu cũng chỉ là trưng ra vẻ mặt thanh bạch, lạnh nhạt.

Nhưng con cháu thiên gia* không cần phải như vậy, uy quyền là để dùng, không phải chỉ để người ta nhìn. Công chúa có thể hiểu là tốt nhất, bà cũng đỡ tốn công giảng giải cùng khuyên nhủ.

Theo lễ nghi hành lễ, Lý ma ma lên tiếng: “Công chúa nói phải, con cháu thiên gia là một thân cao quý. Khí chất thiên tiên không bám bụi trần không hợp với Công chúa. Cao quý và lãnh diễm cùng khí chất vương giả đứng trên vạn người, chính là thứ có phấn đấu cũng không có được.”

Hoàng Uyển Như nghe ra ý của Lý ma ma, tự cảm thấy kiếp trước thật uổng phí rồi.

“Bẩm Công chúa, Lưu đại tiểu thư cầu kiến, nối muốn thăm Công chúa.” Nô tỳ quét tước quy củ bẩm báo.

Nghe cái tên này, Hoàng Uyển Như nhíu mày, kiếp trước cũng lúc này, ngay khi nàng vừa khỏe lại, Lưu Lam Nhược đến cầu kiến. Nàng còn cho rằng Lưu Lam Nhược có ý tốt.

Nhưng thực chất là muốn mượn tay Công chúa là nàng đây, vu vạ cho Lãnh nhị tiểu thư - đích nữ Hầu phủ. Hiện tại, tỉnh táo nhìn lại, quả là bản thân quá tin tưởng nàng ta, để nàng ta lộng hành.

“Hôm nay bản Công chúa cần thỉnh giáo Lý ma ma, không có thời gian tiếp nàng ta.” Hoàng Uyển Như lên tiếng.

Nha đầu kia chỉ là nhị đẳng nha hoàn, nghe thấy vậy cũng thành thật lui ra thông báo.

“Công chúa, mời người.” Lý ma ma quy củ làm lễ nhường đường Công chúa đi trước.

Một thân hồng y diễm lệ, rực rỡ chói mắt khiến người bình thường không dám ngước nhìn. Bản thân lại trải qua một kiếp bi thương, mang vài phần oán khí, lãnh diễm, cao quý cùng một chút áp bức làm cho người xung quanh vô cùng áp lực.

Lý ma ma nhìn qua thấy vô cùng hài lòng.

Đến chính điện cung Phúc Kiến, Lý ma ma quy củ đứng một bên, hơi khom người. Hoàng Uyển Như lúc này quay sang ma ma nhìn một cái, rồi nói: “Lý ma ma, người không cần quy củ như thế, dù sao đây cũng là điện của ta.”

Lý ma ma phúc thân đáp lời: “Bẩm Công chúa, càng là người thân cận, càng phải có quy củ. Đó chính là bảo vệ chủ tử.”

Các tỳ nữ đứng đó đều cúi thấp đầu, Thiên Thiên đứng sau lưng Công chúa có chút mất tự nhiên: “Ma ma nói đúng. Chỉ là…”

“Không có chỉ là. Quy củ định ra phải tuân theo, các bá tánh bình dân có thể vô phép vô tắc, con cháu quan gia có thể thả lỏng. Nhưng là con cháu thiên gia thì càng phải tuân theo. Quy củ chính do tổ tiên để lại, càng là con cháu thiên gia càng phải có phong phạm.” Lý ma ma chậm rãi giải thích, dừng một chút rồi lại tiếp lời.

“Tất nhiên, quy củ là chết, người là sống. Nhưng người thay đổi quy củ chỉ có người đứng đầu, mà để thay đổi thì trước hết tuân thủ nghiêm ngặt, bản thân không làm gương, không lấy thân trải nghiệm sao có thể phục chúng.” Nói đến đây, Lý ma ma quét mắt đến Thiên Thiên đang cúi đầu đứng sau lưng Hoàng Uyển Như.

Lý ma ma lại càng ra sức lý giải: “Càng là người Công chúa tín nhiệm, càng là có lòng trung thành, tuyệt đối phải giữ quy củ. Vì chỉ cần để người khác bắt bẻ thì chính là liên lụy chủ tử.”

Lời nói như giải thích, cũng như cảnh báo cho các nha hoàn cận thân với Công chúa. Phải biết, cung nữ trong cung ai không quy củ, nhưng vì Hoàng Uyển Như nhiều năm được cưng chiều thành thói, cung nữ bên cạnh cũng vì thế được dung túng theo, quy củ cũng mất đi vài phần nghiêm cẩn.

“Ta hiểu.” Hoàng Uyển Như ngẫm nghĩ cảm thấy lời ma ma nói đúng là như vậy. Một đời trước, nàng ăn thua thiệt cũng vì những quy củ chết tiệt này.

Chú thích:

*: Con cháu thiên gia ý chỉ con cháu Đế vương, hoàng thất, vì theo quan niệm người xưa, hoàng tộc là con cháu nhà trời hay gọi là thiên gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK