• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ di nương nhìn nữ nhi của mình, cảm thấy có thể đây là cơ hội cho mẫu tử hay người cùng trở mình.

Chỉ cần Lưu Linh Nhã có địa vị nhất định với Thất Hoàng tử, vậy thì tốt rồi, Từ di nương sẽ không cần nhìn sắc mặt Tống thị mà sống nữa.

“Linh Nhã, nhớ kỹ cho di nương. Mẫu tử chúng ta có thể trở mình hay không chính là dựa vào lần này.”

“Con phải ghi nhớ điều này, nam nhân nếu càng dễ có, họ càng nhanh chán. Vì vậy, con đừng cố gắng tìm Thất Hoàng tử.”

Từ di nương bắt đầu nghiêm túc dặn dò nữ nhi của mình, cũng là muốn nữ nhi có thể leo cao hơn một chút.

“Nhưng nếu ngài ấy… Không muốn lấy con nữa, con phải làm sao?”

Lưu Linh Nhã hơi lo lắng.

“Chắc chắn ngài ấy sẽ lấy con!”

Từ di nương khẳng định.

“Sao người biết?”

Lưu Linh Nhã nghi hoặc.

“Nữ nhi ngốc. Phụ thân con là ai? Mà Lưu Lam Nhược kia lại mang danh ô uế, đây chính là cơ hội duy nhất của con.”

“Thất Hoàng tử vẫn sẽ cần sự ủng hộ của Phụ thân con, cho nên ngài ấy chắc chắn sẽ lấy con. Chỉ là… danh vị cao thấp vẫn dựa vào con rồi.”

Từ di nương kiên nhẫn giải thích.

Lưu Linh Nhã từ nhỏ phải nhìn sắc mặt đích tỷ cùng chủ mẫu mà sống, cho nên tính cách nàng ta vô cùng khôn khéo.

Nàng ta rất biết nhìn sắc mặt người khác, càng là biết tính toán thiệt hơn cho bản thân. Tuy nhiên, suy cho cùng nàng ta cũng chỉ là tiểu thư khuê các, cái gì gọi là quyến rũ đàn ông nàng ta vẫn chưa hiểu rõ.

“Liệu ngài ấy có quên con không?” Lưu Linh Nhã nhìn di nương.

Nàng ta rất sợ Thất Hoàng tử không còn nhớ tới nàng ta, vậy thì thảm rồi, ngày sau vào phủ Thất Hoàng tử có lẽ không khác gì lãnh cung của hoàng cung.

“Cái này tùy vào khả năng của con thôi.”

“Vì vậy ta mới an bài cho con ở thôn trang Từ gia. Ở đó sẽ có người chỉ dạy con… Cứ thế đi!”

Lưu Linh Nhã nghe được Từ di nương phân tích, cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Từ di nương nhiều năm vẫn nhận sủng hạnh của Lưu lão gia, cũng xem như có chút năng lực.

Cho nên về điểm này Lưu Linh Nhã rất tin tưởng di nương của mình.

“Tiểu Lam bên kia…”

“Ta sẽ tìm cách, trước khi con tới thôn trang để nàng ta ở lại phủ cùng ta.”

Từ di nương nhíu mày nghĩ cách.

“Con đi đi. Đừng ở đây lâu, chủ mẫu bên kia vẫn còn chút quyền lực, không nên để bà ta nắm được nhược điểm.”

Nói xong Từ di nương tự mình đưa Lưu Linh Nhã ra ngoài.

Lúc này nô tài mới đem đồ ăn lên.

“Các ngươi quá chậm chạp, nhị tiểu thư phải về rồi…”

Từ di nương tuy trách cứ cũng rất nhẹ nhàng, một bộ mặt khác so với sự tính toán lúc nãy.

Nhiều năm qua, bà ta biết chủ mẫu Tống thị là kẻ khắt khe, ích kỷ cho nên bản thân luôn tỏ ra hiền lương, chịu ấm ức.

“Thôi, đưa tới viện của nhị tiểu thư đi.”

Từ di nương nói xong thì vào trong phòng.

Lưu Linh Nhã nhìn ra di nương đang diễn trò cho người khác xe.

“Di nương, con đi…”

Nàng ta cũng rất phối hợp diễn trò.

Ánh mắt nàng ta ửng đỏ, như là chịu bao nhiêu uất ức.

Chính vì vậy, nô tài trong phủ tuy sợ hãi chủ mẫu Tống thị, nhưng với thủ đoạn của mẫu tử Từ di nương, cũng xem như có chút tác dụng.

Trong mắt nô tài Lưu phủ thì chủ mẫu cùng đích tiểu thư là người vô cùng hẹp hòi.

Cũng không biết Từ di nương đã dùng thủ đoạn gì, Lưu lão gia sau khi công vụ về đã tới phòng bà ta.

Chưa đầy một ngày đã để Lưu Linh Nhã về thôn trạng Từ gia, xem như tĩnh dưỡng.

Mà phía bên này Tống thị biết tin lại vô cùng nghi ngờ, thôn trang thường là để nghỉ ngơi, nếu là thôn trang ở vùng vắng vẻ thì có thể xem như là bị cấm túc.

Chỉ là Tống thị không hiểu tại sao lại là đến thôn trang của Từ gia? Nơi đó hẻo lánh, lại không hề thuận tiện.

“Ngươi theo dõi hành tung mẫu tử Từ di nương bọn họ cho ta.”

Tống thị phân phó Mẫn Mẫn điều tra tình hình.

“Phu nhân, nhị tiểu thư đi khỏi Lưu phủ là chuyện tốt, sao ngài lại có vẻ không vui.”

“Hừ, Từ di nương kia cùng tiện nhân Lưu Linh Nhã lúc nào cũng chống đối ta cùng Nhược nhi. Làm gì có chuyện dễ dàng đến thôn trang vì muốn tĩnh dưỡng, tránh cho ta phiền lòng?”

“Trong này chắc chắn có ẩn tình.”

Tống thị nhíu mày nghi hoặc.

“Đại tiểu thư bên kia, các ngươi chăm sóc con bé cho tốt. Nữ nhi của ta có chuyện các ngươi cũng không yên với ta.”

Tống thị vừa phân phó đã đe dọa.

Nô tài trong phòng nghe xong thì cúi đầu dạ vâng, trong lòng đổ hôi lạnh.

Trong hoàng cung, Thất Hoàng tử cũng không hề rảnh rỗi, hắn ta bận tới mức không có thời gian nghỉ ngơi.

“Chủ tử, đến giờ dùng cơm rồi.” Tiểu Tích tử cẩn thận lên tiếng.

Thất Hoàng tử chỉ liếc hắn một cái, ra hiệu đặt đồ xuống bàn.

“Chủ tử, người nghỉ ngơi một chút đi, nhiều ngày rồi người không chợp mắt.” Tiểu Tích tử thật tâm mà khuyên nhủ.

“Bên Thái tử có động tĩnh gì chưa?” Thất Hoàng tử đột nhiên hỏi.

Tiểu Tích tử cúi đầu thật sau, trong lòng hơi lo sợ. Từ ngày trải qua chuyện kia với Lưu nhị tiểu thư, chủ tử của hắn ngày càng âm trầm khó đoán.

“Bẩm chủ tử, Hoàng hậu dường như muốn chọn phi cho Thái tử, có vẻ cũng sắp rồi.” Hắn vẫn thành thật báo lại.

Thất Hoàng tử nghe tới chuyện chọn phi, lại nghĩ lại ngày hôm đó, sắc mặt đen đi.

Trong lòng hắn vẫn nghi ngờ, hôm đó có người động tay. Dù hắn cho bao nhiêu người tra vẫn không tra ra được do ai.

Ban đầu hắn nghi ngờ Lưu Linh Nhã, nhưng sau đó bình tĩnh suy nghĩ, Lưu Linh Nhã kia không có năng lực đó.

Thái tử nhiều ngày qua không biểu hiện gì, cũng không bỏ đá xuống giếng, càng không tìm hắn.

Quả thật rất lạ!

Hoàng Uyển Như thì càng không có khả năng, tuy nàng ta xem như có năng lực đó cũng không thể biết vị trí kia của hắn.

Cho nên nhiều lần Lưu Linh Nhã truyền tin muốn gặp, hắn đều kiếm cớ từ chối.

“Tuyển phi?”

“Vâng ạ.”

Tiểu Tích tử cúi thấp đầu hơn, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Đi! Vấn an Mẫu hậu thôi!”

Nghĩ một hồi Thất Hoàng tử nhanh chóng ra quyết định, dù sao hắn nghĩ ngợi nhiều ngày qua.

Vẫn chỉ có thể cưới Lưu Linh Nhã làm trắc phi, như vậy mới có thể củng cố một phần lực lượng của hắn.

Hơn nữa, hắn với nàng ta cũng đã xảy ra chuyện kia, lỡ như bọn họ làm liều mà cáo trạng thì danh dự của hắn càng thê thảm hơn.

Thật sự là mất nhiều hơn được!

Thay vì chờ đợi, Thất Hoàng tử muốn dựa vào chuyện Hoàng hậu muốn tuyển Thái tử phi, xin một ân điển.

Thất Hoàng tử cùng Tiểu Tích tử rất nhanh đã tới cung Thái Thượng.

Nhìn thấy hắn từ xa, Quế ma ma đã quy củ đi lên tiếp đoán.

“Mong Quế ma ma bẩm báo, hoàng nhi ta muốn thỉnh an Mẫu hậu.”

Thất Hoàng tử cũng quy củ khách khí mà nói.

“Không dám không dám. Mong Thất Hoàng tử đợi một chút, nô tỳ sẽ vào bẩm báo.”

Nói xong Quế ma ma nhanh chóng vào trong thông tri.

Hoàng hậu nghe xong cũng không bất ngờ, Thái tử tuyển phi là thật, mà vị Thất Hoàng tử này cũng chưa có hôn sự.

Bà còn đang suy nghĩ sẽ cùng dịp mà để Thất Hoàng tử cùng tuyển phi, dù sao trong cung lâu rồi cũng chưa có hỷ sự gì lớn.

Cũng là làm tròn bổn phận Mẫu hậu của bà ta với hắn.

“Truyền đi!”

“Vâng.”

Quế ma ma nhanh chóng mời Thất hoàng tử vào trong chính điện.

“Nhi thần xin thỉnh an Mẫu hậu.”

Bộ dáng Thất Hoàng tử cung kính có thừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK