Mà trong khi đó Lưu Linh Nhã cũng cảm giác thân thể có chút khó chịu, chỉ là còn chưa kịp biết bản thân có hỷ mạch, đã bị Tiểu Lam xử lý sạch sẽ.
“Tiểu Lam, ta thấy khá mệt.”
Trên đường về lại phủ, nàng ta cảm giác như cả người vô lực.
“Tiểu thư, người gắng sức một chút, về tới phủ nô tỳ sẽ pha chút nước gừng ấm bụng, người uống sẽ hết.”
“Cả người của tiểu thư bị lạnh rồi, nhìn xem tay chân lạnh lắm rồi.”
Tiểu Lam tỏ ra nhiệt tình, nhưng thâm tâm nàng ta vô cùng vui mừng, xem ra Thất Hoàng tử là không muốn có đứa con này.
“Được.”
Lưu Linh Nhã cũng cắn răng chịu đựng, quả thực nhiều ngay qua lo lắng quá mức, lại thêm vì ăn uống không điều độ mà đã ảnh hưởng đến thai nhi.
Bản thân cơ thể nàng ta lại đang yếu ớt, ốm nghén lại cho rằng bị dạ dày, uống vài thang thuốc có hại.
Cho nên, hiện tại nhân lúc Lưu Linh Nhã chưa phát hiện bản thân mang thai mà xuống tay có lẽ là hợp lý nhất.
Về tới Lưu phủ, Tiểu Lam nhanh chóng tự tay nấu canh gừng, lại thêm một chút hồng hoa vào trong thuốc.
Lưu Linh Nhã cứ thế tin tưởng mà uống cạn chén thuốc, rất nhanh nàng ta đau đớn kêu lên.
Nhưng Tiểu Lam cũng rất nhanh nhạy, nàng ta cũng đã thêm một ít thuốc ngủ vào trong canh gừng.
Cho nên dù đau đớn tận tâm can, nhưng Lưu Linh Nhã cũng chỉ cho rằng vì mình bị đau bụng mà ra.
Hơn nữa, thân dưới của nàng ta bắt đầu ra máu, Tiểu Lam để nàng ta nghĩ rằng đó chính là đến ngày nguyệt sự.
Dù bất thường, nhưng vì Lưu Linh Nhã quả thực chưa từng trải qua cái gì là sinh nở, cho nên xem như do bản thân ăn nhầm đồ bậy đau bụng dữ dội, ảnh hưởng nguyệt sự.
Mà ngay cả đại phu khám bệnh cho nàng ta cũng do Thất Hoàng tử sắp xếp, xem ra lần này Lưu Linh Nhã cứ thế bị người sắp đặt, mất một đứa con mà thần không biết quỷ không hay.
Không đúng!
Nói đúng hơn, chuyện mà bọn họ cho rằng không ai biết, lại được chi tiết báo cáo tới Hoàng Uyển Như ở Băng Hồn cốc.
“Công chúa, Thất Hoàng tử này quá mức tàn độc. Dù sao kia cũng là hài tử của hắn.”
Nhã Lý biết được tin tức này thì phẫn nộ vô cùng.
Thường nói hổ dữ không ăn thịt con, mà Thất Hoàng tử này so sánh với cầm thú còn không bằng.
“Có gì lạ chứ? Vì quyền lực có gì bọn họ không dám làm.”
“Tin tức của chủ tử nhà ngươi khá chính xác.”
Quả thực tin tức này là do Thiên Cơ các đưa đến, mà bản thân nàng cũng có một nguồn tin khác, đối chiếu với nhau, không khác là mấy.
“Công chúa, người như vậy rất khó đối phó. Chuyện gì hắn cũng dám làm, e rằng…”
Nhã Lý nhíu mày suy nghĩ.
Nàng ta từng nghĩ rằng những kẻ như vậy thường rất khó nắm bắt, lại còn khó phòng bị.
Vì một kẻ chuyện gì cũng dám làm thì quá mức đáng sợ.
“Không! Hắn có quá nhiều mong muốn, quá nhiều mong đợi, quá nhiều thứ để mất.”
“Càng là kẻ có quá nhiều thứ để mất, ta càng không sợ. Chỉ có kẻ không có gì để mất mới đáng sợ.”
Hoàng Uyển Như nói xong, ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ.
Qua thực, nàng từng nghĩ như Nhã Lý, một kẻ cái gì cũng dám làm mới là đáng sợ nhất.
Nhưng không phải, kẻ không có gì trong tay, cũng không còn gì để mất, là kẻ không điểm yếu, không sợ hãi. Một kẻ thù như vậy, đáng sợ gấp ngàn lần.
“Công chúa, Quái Lão nhân nhiều ngày nay đều đi sớm về muộn. Nô tỳ nghe nói có kẻ muốn tiến vào nơi này.”
Nhã Lý chợt nhớ chuyện lúc sáng, nhanh chóng bẩm báo lại với Hoàng Uyển Như.
“Có kẻ như vậy? Sao lại muốn xông vào?”
Hoàng Uyển Như nhíu mày.
“Nô tỳ không rõ, chỉ nghe qua Quái Lão nhân cảm thán người kia có năng lực khá tốt.”
Nghe vậy Hoàng Uyển Như cũng chỉ biết thở dài.
“Ngươi nói xem, cả Quái Lão nhân cũng không ngăn được, ta có quan tâm cũng không thể làm gì được.”
Vừa lúc nói dứt lời đã thấy một thân ảnh xẹt qua cửa sổ.
“Nhớ ta?”
Tiêu Thanh vừa vào phòng, cũng không để ý là có Nhã Lý, trực tiếp ôm eo Hoàng Uyển Như.
“Hôn đản!”
“Nhìn đi, trong phòng còn có người.”
Hoàng Uyển Như nhanh chóng nhìn về phía Nhã Lý.
“Nô tỳ không biết, không thấy.”
Nói xong, nàng ta dùng khinh công nhanh nhất ba chân bốn cẳng chạy mất.
“Ngươi…”
Hoàng Uyển Như cảm thán lần nữa, giá như có khinh công như thế thì tốt rồi, đáng tiếc nha.
“Không nhớ ta?”
“Không!”
Hoàng Uyển Như nói xong thì lách người, thoát khỏi vòng tay của Tiêu Thanh.
“Vài ngày nay có người xông vào Băng Hồn cốc?”
Nàng tò mò hỏi thăm dò.
“Đúng!”
“Không nghiêm trọng chứ?”
Nàng hơi lo lắng.
“Không hẳn. Nhưng xem như là họa do nàng mà ra.”
Hoàng Uyển Như nghe Tiêu Thanh nói vậy thì nhíu mày.
Cái gì mà họa từ nàng?
“Nói rõ.”
Nàng nghiêm chỉnh nhìn Tiêu Thanh, muốn hắn nói cho đầy đủ.
“Là Nam Cung Hàn.”
“Hắn luôn miệng nói hôn thê của hắn là Trần Quốc Công chúa đang ở Băng Hồn cốc. Muốn vào tìm nàng.”
Tiêu Thanh nhắc đến tên Nam Cung Hàn thì đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý.
“Hắn điên rồi.”
Hoàng Uyển Như không rõ Nam Cung Hàn muốn gì, sao lại có thể làm loạn như thế.
Nhưng nàng cho rằng chắc chắn không phải vì nàng, họ gặp nhau được bao nhiêu lần chứ?
Còn tự xưng là hôn thê, sao hắn biết được hành tung của nàng?
Như nhìn ra được thắc mắc của Hoàng Uyển Như, Tiêu Thanh cũng không giấu giếm.
“Nam Cung Hàn có thế lực khá lớn. Đừng nhìn hắn như vậy mà lầm, dù hắn ở đâu thì thế cuộc của Bắc Triều quốc không thoát khỏi tay hắn.”
“Xem như là một nhân tài, cũng là kẻ thù ngang sức.”
Nhắc tới Nam Cung Hàn, Tiêu Thanh cảm thấy có chút uy hiếp, còn có chút tán thưởng.
“Cũng đáng học hỏi một chút.”
Hoàng Uyển Như nghe vậy cũng cảm thán vô cùng.
Một Vương gia Bắc Triều quốc dù ở đâu vẫn nắm thế cuộc trong tay, đó là điều nàng mong muốn nhất mà chưa đạt được.
“Tề Lâm quốc có biến sao?”
Tiêu Thanh thấy Hoàng Uyển Như còn đang suy tư thì hỏi.
“Cũng không có gì. Tóm lại chỉ là tranh đấu bình thường, Mẫu hậu cùng Phụ hoàng hiện tại cũng không dễ dãi như trước, bọn người gia tộc cũng không sống dễ dàng.”
Hoàng Uyển Như cười cười.
Nàng biết nàng không thể nắm toàn bộ thế cục trong tay mình, nhưng có Mẫu hậu cùng Phụ hoàng duy trì, vậy là đủ.
“Xem như nàng có chút thông minh.”
Tiêu Thanh cười một chút rồi nói.
Hoàng Uyển Như bĩu môi.
“Cần ngươi khen sao.”
Nàng tiếp tục cán thuốc, dù sao thời gian qua nàng cũng học không ít, xem như có thiên phú, học khá nhanh.
Dần dần cũng tự biết điều chế cùng nhận biết các loại thuốc.
“Sau khi về lại hoàng cung, nàng có dự định gì?”
Tiêu Thanh nhìn nàng nghiêm túc hỏi.
“Ta vẫn sẽ phải bị cuốn vào tranh đấu kia. Cũng sẽ mạnh mẽ phản kháng lại, với ai độc ác ta tuyệt đối sẽ độc ác hơn họ.”
Hoàng Uyển Như nhìn Tiêu Thanh nghiêm túc nói.
Nàng không muốn Tiêu Thanh đặt nàng ở vị trí quá cao, dù sao hiện tại với nàng, đối phó bọn người kia chính là mục tiêu lớn nhất.
“Không có ta sao?”
Ánh mắt hắn nhìn nàng chân thành hỏi.
“Ta chưa nghĩ tới.”
Hoàng Uyển Như nói xong thì trốn tránh ánh mắt hắn.
Vừa lúc này, Quái Lão nhân quay lại, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Hừ, tên tiểu tử kia xem như có thực lực, dám độc chết trùng độc của ta.”
Hắn thở phì phò, cũng không quan tâm trong phòng có ai.
“Đệ tử, con nhiều chiêu trò nhất, nghĩ cho ta một cách có thể chơi lại hắn.”
Nhìn Hoàng Uyển Như, ánh mắt Quái Lão nhân sáng lên.