Vẻ mặt Thiếu Thái Nguyệt hơi đổi, thường nghe nói trong cung này có hết thảy sáu vị Công chúa. Nhưng được cưng chiều nhất, phẩm cấp cao nhất chỉ có Công chúa Uyển Như chính là Trưởng Công chúa do Hoàng hậu sinh ra. Nhưng vị Công chúa khác dù có cấp bậc cao hơn nàng là thật thì cũng phải nhường nàng ta thôi.
Nàng ta cũng từng nghe qua Công chúa Uyển Như học theo phong phạm Nho gia, đều một thân bạch y hoặc lam y, dù tính điêu ngoa nhưng với người ngoài đều thể hiện khí độ nho nhã. Người trước mặt không giống. “Không biết người là vị Công chúa nào của Hoàng thượng? Tiểu nữ tiện xưng hô cho phải phép.”
Hoàng Uyển Như nhếch mép, biểu hiện khinh thường: “Ngươi cũng biết ta là Công chúa của Phụ hoàng, vậy ngươi nói xem ngươi đủ tư cách để hỏi sao?”
Dừng một chút, nhìn về phía tỳ nữ đang hung hăng nhìn chằm chằm nàng: “Chưa nói đến Thiếu tiểu thư đây biết ta là Công chúa cũng chưa từng hành lễ, tỳ nữ kiêu căng thành thói là do chủ tử quản giáo không nghiêm, dĩ hạ phạm thượng.”
“Thiếu tiểu thư, ngươi nói xem nên nói là các ngươi không biết không có tội hay là nói các ngươi đây là cố ý? Hửm.” Hoàng Uyển Như từng bước ép sát, không để Thiếu Thái Nguyệt có cơ hội nói chuyện, giọng nàng cố ý nâng lên, đây là muốn mọi người đều nghe thấy.
Rất nhanh, Thiên Thiên đã đi đến, vì ban nãy nàng ta được Công chúa phân phó quay về lấy ít điểm tâm đến cung Hoàng thượng. Vì chờ nàng ta quá lâu nên Hoàng Uyển Như muốn dạo bộ về cung mình, định bụng sẽ cùng đến Càn Thanh cung thỉnh an Phụ hoàng.
“Thỉnh an Công chúa, nô tỳ chậm trễ làm Công chúa đợi lâu rồi. Còn vị này là…” Thiên Thiên nhìn thấy có người, khom người hành lễ theo quy củ với Công chúa, cũng tỏ thái độ khách khí. Sau khi được Lý ma ma chỉ điểm, Thiên Thiên cũng bớt đi tính khí bốc đồng của mình, nàng ta muốn tốt cho chủ tử thì càng quy củ trước mặt người ngoài.
“Thiếu tiểu thư của Quận Vương phủ.” Giọng điệu không nhanh không chậm, có chút lạnh nhạt của Hoàng Uyển Như vang lên.
Nhìn thấy bộ dạng quy củ của Thiên Thiên, Hoàng Uyển Như xém chút bật cười thành tiếng. Nha đầu ngốc này từ khi nào lại quy củ thế chứ, lòng nàng biết Thiên Thiên là vì nàng.
“Nô tỳ gặp qua Thiếu tiểu thư.” Thiên Thiên hành bán lễ theo quy củ.
Đối với tiểu thư quan gia chỉ cần dùng bán lễ, trừ khi họ có phong hiệu riêng hoặc phẩm cấp, nếu không họ sẽ chỉ là một tiểu nữ tử bình thường có gia thế lớn mà thôi.
Thiếu Thái Nguyệt cảm giác có gì đó không đúng, nếu là người của Công chúa Uyển Như thì sẽ không quá quy củ như thế. Lòng Thái Thiếu Nguyệt cảm giác thả lỏng hơn, nếu chỉ là một Công chúa bình thường khác thì nàng ta không cần câu nệ.
Ngay lúc vẻ mặt nàng ta giãn ra, nở nụ cười thân thiện, định lên tiếng làm dịu đi bầu không khí căng thẳng này thì Hoàng Uyển Như đã cắt ngang: “Thiếu tiểu thư, ngươi còn chưa trả lời ta.”
Trong lòng Thiếu Thái Nguyệt lộp bộp, dù nói thế nào Công chúa cũng cao hơn nàng. Dĩ hạ phạm thượng không phải là chuyện đùa.
“Xin Công chúa rộng lòng bỏ qua, tỳ nữ của thần nữ một lòng hộ chủ. Mong Công chúa bỏ qua cho kẻ không biết.” Lời nói của Thiếu Thái Nguyệt nghe qua là đang muốn đưa Hoàng Uyển Như vào chỗ khó. Nếu trách phạt thì sẽ bị mang danh không rộng lượng, bỏ qua cho bọn họ chính là cách duy nhất.
“Vậy việc Thiếu tiểu thư biết ta là Công chúa mà vẫn chưa hành lễ, đó cũng là vô tri?” Hoàng Uyển Như không có ý định buông tha.
Đời trước Thiếu Thái Nguyệt mang danh phận Quận chúa cao quý, gả cho Thất vương gia, vị Thất đệ này của nàng là nhi tử của Hàn phi.
Ngoài mặt mẫu tử bọn ủng hộ Thái tử ca ca của nàng, tôn kính có thừa, nhưng thật ra họ âm thầm sắp đặt. Thái tử ca ca thành vị vua không thực quyền cũng có công không nhỏ từ bọn họ, còn có năm đó nàng biết được họ bí mật hạ thuốc Thái tử ca ca làm cho hoàng huynh chết trẻ.
Thất vương làm nhiếp chính vương, tân đế còn nhỏ, thực quyền rơi vào tay bọn họ. Thiếu Thái Nguyệt nếu đơn thuần thanh cao như lời đồn thì một màn kia nàng không tin không có góp sức của Quận vương phủ.
Thiếu Thái Nguyệt quy củ hành lễ: “Thần nữ tham kiến Công chúa, Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế. Vừa rồi mạo phạm Công chúa, mong Công chúa lượng thứ cho.” . Truyện Mạt Thế
Tỳ nữ bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình phải khom lưng cúi đầu rất chướng mắt, Công chúa thì sao chứ, rõ ràng là Công chúa đụng phải tiểu thư nhà mình. Sao tiểu thư phải xin lỗi?
“Ta nói Thiếu tiểu thư này, ngươi xuất thân dòng dõi thế gia, tỳ nữ bên cạnh nên hiểu biết một chút. Ngươi nhìn xem, ánh mắt nàng ấy nhìn ta là gì chứ?” Nhìn thấy ánh mắt của tỳ nữ kia, Hoàng Uyển Như không nhanh không chậm mà nói.
“Ta cũng không ức hiếp các người. Thiên gia có quy củ của Thiên gia, không thể bỏ qua, lẽ nào tỳ nữ này bất mãn với quy củ Thiên gia ta sao?” Ngữ khí chất vấn, trách thì trách Thiếu Thái Nguyệt thua phẩm vị của Hoàng Uyển Như.
Chuyện này chỉ cần đơn giản cho qua thì không có gì, bây giờ hay rồi, thế nào lại là coi thường quy củ.
Nhìn vẻ mặt đề phòng có chút suy nghĩ kia của Thiếu Thái Nguyệt, nàng càng thấy hài lòng. Nếu đã là trợ lực của kẻ thù, nên chặt đứt từ đầu. Huống chi nàng không phải bới lông tìm vết mà ánh mắt muốn hơn thua đủ kia của nô tỳ bên cạnh Thiếu tiểu thư quá mức chọc người.
Trong cung này, dù là nha hoàn hầu hạ Công chúa của bất kỳ vị tần phi nào, cũng hơn hẳn một nha đầu bán thân làm nô kia, nô tỳ kia có gan như thế không phải do Thiếu Thái Nguyệt dung túng mà ra sao?
Thay người làm đao, vậy thì đao gãy cũng đừng nên trách chủ tử nha.
Thiếu Thái Nguyệt vẫn cắn răng nuốt xuống ấm ức: “Thần nữ quản giáo không nghiêm, mong Công chúa bỏ quá cho.”
“Không nghiêm? Trước ngươi nói là tỳ nữ kia không biết, biết rồi vẫn là một thái độ đó với ta. Chủ tử hành lễ, như thế nào tỳ nữ lại đứng cho có thế kia? Hay Quận vương phủ gia giáo không nghiêm?” Từng chữ cắn chặt, Hoàng Uyển Như đây là muốn bám lấy không buông.
Ngươi nói ta không rộng lượng vậy ta cứ không rộng lượng. Trong cung cấm, nàng không tin Quân vương chưa từng dạy bọn họ cái gì nên hay không nên.
Chỉ là bản thân Thiếu tiểu thư kia quá mức cao ngạo, mắt cao hơn đầu, nghĩ rằng bất kỳ vị Công chúa nào cũng không đáng nàng ta nhìn vào mắt mới có màn này. Muốn biết phẩm hạnh chủ tử, nhìn nô bộc bên cạnh là thấy ngay.
Vì sao ư? Trong thế gia, nô bộc chính là thay chủ làm việc, làm những việc chủ nhân không dám làm.
“Công chúa quá lời, là tỳ nữ không hiểu chuyện, thế nào lại thành Quận vương phủ gia giáo không nghiêm, thỉnh Công chúa cẩn trọng lời nói?” Thiếu Thái Nguyệt lên tiếng phản bác, ngữ khí vô cùng quyết liệt.
Lòng nàng ta thầm nghĩ, dù gì nàng ta cũng là đích nữ Quận vương phủ, một Công chúa Tần phi có phẩm cấp cao hơn thì sao chứ? Nên biết rằng, Quận vương phụ thân cùng Hoàng thượng là thân thích.
Công chúa hay Hoàng tử của một tần phi nào đó, dù là thấy nàng ta cũng phải nhường ba phần, dáng vẻ vị Công chúa này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, chẳng qua là kiêu căng. Nháo tới trước mặt Hoàng thượng thì Ngài cũng vì phụ thân nàng mà nể mặt vài phần.
Chưa kể, Công chúa điêu ngoa là điều Hoàng thượng không thích nhất, chỉ trừ vị Công chúa Uyển Như kia thì nàng chưa nghe qua Hoàng thượng để ý tới các vị Công chúa khác.
“Vô lễ. Nói chuyện không dùng kính ngữ, không quản tỳ nữ để tỳ nữ thất lễ trước mặt Công chúa. Đây chính là dĩ hạ phạm thượng.” Thiên Thiên không yếu thế, nàng ta thấy đây rõ ràng là Thiếu tiểu thư ép người.
Tỳ nữ kia ánh mắt hung dữ, nhìn chằm chằm Công chúa là quá vô lễ. Thiếu tiểu thư kia lại bất kính. Xem ra ma ma nói đúng, không phải ai cũng để Công chúa vào mắt mà tôn trọng.
“Cung nữ của ta nói đúng. Xét về mọi mặt quy củ không nghiêm, ta phạt hai chủ tớ các ngươi cứ quỳ ở đây một canh giờ, từ từ mà bảo ban nhau.” Lời nói dứt khoát, Hoàng Uyển Như muốn xem Thiếu tiểu thư này thoát bằng cách nào, ở đây đều được lát bằng đá sỏi nhỏ, quỳ một canh giờ ở đây chẳng khác nào muốn mạng nàng ta.