• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bộ dạng lấy lòng nịnh hót của Hoàng Tiệp Lạp, sao Hoàng hậu không biết bà ta có ý gì chứ.

Có trách là trách nữ nhi của bà ta quá mức tự cao, Công chúa trước mắt lại có thể khinh khi.

Cho nên Hoàng hậu chỉ nhìn bà ta cười đáp lại.

“Hoàng thượng giá lâm…”

Giọng của Mạc công công vang lên, mọi người đều đứng dậy, Hoàng hậu cũng nhanh chóng đứng lên.

“Hoàng hậu miễn lễ đi.”

Thái độ Hoàng thượng vô cùng gấp gáp, cứ như sợ Hoàng hậu hành lễ sẽ làm bà quá sức vậy.

Hàn phi nhìn Đế hậu hai người lại thấy vô cùng chua xót, bản thân vào cung nhiều năm như vậy lại chưa từng nhận được nhận ánh mắt đó.

“Mọi người bình thân đi.”

Tề Lâm đế nắm tay Hoàng hậu cùng đứng trên cao, cùng nhìn xuống dưới.

Sau khi yên vị, Tề Lâm đế cười cười nhìn Hoàng hậu, ông cảm thấy Hoàng hậu nhiều năm vẫn vậy.

Bà luôn luôn đặt vị trí của cả hai lên trên hết, cũng luôn vì ông mà nhún nhường nhượng bộ.

“Bệ hạ, người xem, mọi người đang chờ ngài.”

Hoàng hậu nương nương nhận thấy ánh mắt của Tề Lâm đế, lại e thẹn như lúc còn xuân thì.

“Khai tiệc!”

Tề Lâm đế được nhắc nhở thì nhanh chóng tuyên bố khai tiệc, nhạc múa cất lên, đèn được thắp thêm, dạ minh châu cũng được đem ra nhiều hơn.

Cả một góc ngự hoa viên các thêm rực rỡ, các tiểu thư công tử quan gia, quý tộc đều tề tựu ở đây.



“Lão Đại, Lão Thất, hai con cũng chú ý một chút.”

Tề Lâm đế cũng hiểu được tâm tư của Hoàng hậu, nhắc nhở Thái tử cùng Thất Hoàng tử.

“Vâng, nhi thần đã hiểu.”

Cả hai cùng đáp lại.

“Hoàng huynh, Hoàng tỷ nếu như ở đây sẽ rất thích náo nhiệt kiểu này.”

Thất Hoàng tử kéo đề tài lên người Hoàng Uyển Như.

“Theo ta biết, thì muội muội không thích náo nhiệt cho lắm. Nhưng cũng có thể đi…”

Thái tử cũng đáp lời, sau đó dùng ống tay áo che mặt, làm động tác như uống rượu.

“Thất đệ, Hoàng huynh ta cũng thật vô tâm, đệ nạp được trắc phi mà ta vẫn chưa chúc mừng cho đệ.”

Nói xong Thái tử lại tự kê lên một ly rượu, hướng về phía Thất Hoàng tử rồi tự cạn ly.

Sau đó làm động tác như muốn Thất Hoàng tử cũng uống cạn chung rượu kia, Thất Hoàng tử sau khi nhận thấy ánh mắt của Thái tử thì cũng uống cạn chung rượu kia.

“Đa tạ Hoàng huynh.”

“Chỉ mong đêm nay, Hoàng huynh có thể tìm được người ưng ý.”

Thất Hoàng tử cũng phụ họa nói lời hay ho.

“Bệ hạ xem đi. Huynh đệ chúng hòa hợp như vậy, xem như Mẫu hậu như thiếp làm cũng không uổng công.”

Hoàng hậu nương nương nói xong thì thâm ý nhìn Tề Lâm đế.

“Hoàng hậu nói đúng.”

Tề Lâm đế được dịp vui vẻ, nhìn huynh đệ hòa hợp lại có Hoàng hậu bên cạnh, quần thần cũng không làm phiền ông việc chính sự.

Quả thực hôm nay có thể thả lòng một chút.

Mà phía dưới này, Lãnh Khiết Quân bị mẫu thân mình kéo tay.

“Con nói cho ta biết, Công chúa từng nói gì với con không?”

Lãnh Khiết Quân bị hỏi thì hơi ngớ người, cố gắng nhớ lại trước khi đi Công chúa từng nói gì.

“Cũng không có gì quan trọng, Công chúa cũng chỉ nói gì mà nữ nhi không phù hợp ở nơi tranh đấu… còn có… gì mà nên giữ thân để chờ.”

Nhạc Tánh Sương nhíu mày nhìn nữ nhi rồi lắc đầu.

“Nha đầu ngốc, con thật sự còn phải theo Công chúa học nhiều hơn.”

Tuy là nói vậy nhưng trong lòng bà ta thở phào một hơi, bà còn sợ Hoàng hậu cùng Công chúa muốn Lãnh Khiết Quân làm Thái tử phi.



Không ai hiểu nữ nhi bằng mẫu thân, với tính cách của Lãnh Khiết Quân sợ rằng không sống nổi qua vài tháng.

“Sau này Công chúa trở về, cố gắng qua lại với Công chúa nhiều một chút.”

Bà là muốn có thể lây nhiễm chút ơn đức của Công chúa, có thể tìm được một mối hôn sự tốt cho nữ nhi.

“Con đã biết.”

Lãnh Khiết Quân nhiệt tình gật đầu, thật sự nàng ta cảm thấy bản thân cùng Công chúa khá hợp nhau.

Vì vậy việc có thể bên cạnh Công chúa để bầu bạn xem như là việc tự nguyện, cũng không có mục đích gì.

“Cảm thấy ca vũ xem mãi cũng chán, hay là để các vị tiểu thư ở đây thi triển chút tài nghệ đi. Có thể đặc sắc hơn không.”

“Hoàng hậu nương nương thấy sao?”

Hàn phi cung kính cúi người, tuy là đưa ý kiến nhưng vẫn là nhìn Hoàng hậu.

“Cũng tốt. Xem ra Hàn phi muội muội luôn có những suy nghĩ khá thú vị.”

“Bệ hạ, người xem có được không?”

Vừa khen Hàn phi, Hoàng hậu lại quay sang hỏi ý Tề Lâm đế, ánh mắt nhìn Hàn phi có chút tán thưởng.

Đừng lầm, chẳng qua tán thưởng vì Hàn phi biết cách lấy lòng Hoàng hậu, hoàn toàn không liên quan đến chuyện có ý tưởng tốt hay không.

Mọi người tới đây đều vô cùng phấn khích cùng mong chờ, ai cũng mong muốn được thể hiện bản thân trước Đế hậu.

“Thái tử, Thất Hoàng tử, hai con tự chọn đề tài đi.”

Tề Lâm đế suy nghĩ một chút, dù sao cũng là tuyển phi cho hai người này, vẫn là để cả hai tự chọn.

“”Hay lấy bình an làm đề tài đi.”

“Hoàng đệ thấy sao?”

Nói xong Thái tử nhìn Thất Hoàng tử như muốn hỏi ý kiến.

“Đệ theo ý Hoàng huynh.”

Thái độ của Thất Hoàng tử vô cùng khiêm cung.

Phải nói răng trước mặt mọi người, một nhà đế vương vô cùng hòa thuận ấm áp, nhưng ai cũng rõ, chỉ cần ngôi vị chưa phân định thì tranh đấu ngầm vẫn xảy ra.

“Vậy, mỗi vị dùng phương thức nào cũng có thể, chỉ cần không đi ngoài chủ đề bình an đều có thể thử một chút.”

“Cũng xem như cầu bình an cho quốc gia xã tắc, cầu bình an cho phụ mẫu trong nhà.”

Đề tài này nói ra, Thái tử ngay lập tức nhận được tán dương từ mọi người, xem ra Thái tử quả thực là người hiền đức.



Mà Thất Hoàng tử bên này còn bị Lưu Linh Nhã liếc mắt đưa tình cảm thấy có chút phiền.

Mà Tống Vân Kiều hiện tại quả thực muốn ngay lập tức đứng lên ứng cử, chỉ là nàng ta không dám quá mức tùy tiện.

“Vẫn là Hàn phi xem đi, nên để vị nào lên trước.”

Hoàng hậu nhìn ra được sự mong chờ được thể hiện của các vị tiểu thư, chỉ là ngại thân phận không thể đi lên trước.

“Hoàng hậu nương nương, hay là để Thẩm tiểu thư đi. Dù sao nàng ta cũng được xem là tài nữ của kinh thành, muội cũng muốn nhìn một chút.”

Nói xong Hàn phi phóng tầm mắt về phía Thẩm Trang Nghi, nàng ta đứng không xa, vì thân phận phụ thân nàng ta không thấp, cho nên có thể xem là có vị trí khá tốt.

“Được.”

Nhận được lời vàng ngọc từ cả Hoàng hậu cùng Hàn phi, Thẩm Trang Nghi chỉ có thể là người dẫn đầu.

“Thần nữ mạng phép bêu xấu, muốn đánh một khúc Tâm An Lạc, nguyện cầu cho Đế hậu mãi an lạc, Hàn phi nương nương vô vàn bình an.”

Thẩm Trang Nghi lễ phép hành lễ, sau đó nhanh chóng tiếng đến cây đàn đã chuẩn bị sẵn giữa sân.

Tiếng đàn du dương, mềm mại mà trầm lắng, lại có chút tha thiết. Cầu Tâm An Lạc chính là cảm giác hiện tại.

Không phải nói, Thẩm tiểu thư có tài nghệ đánh đàn nổi danh khắp kinh thành, mọi người ở đây ai cũng tấm tắc khen.

Nàng ta cố gắng phô bày tất cả kỹ năng của mình, cũng là muốn kéo sự chú ý của mọi người.

Thẩm gia thật sự muốn một chân bước vào con đường quyền lực, chỉ có thể là dùng hôn sự là nhanh nhất.

Cho nên, chỉ cần Thẩm Trang Nghi được một trong hai người trên kia nhìn trúng, cũng xem như là đạt thành thỏa nguyện của Thẩm gia.

Mà Thẩm Trang Nghi gánh trên vai trọng trách kia, cũng tận lực bày ra thực lực.

Thất Hoàng tử vô cùng vui vẻ, cảm thấy vị Thẩm tiểu thư này khá tốt, Thẩm gia cũng xem như có chút thực lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK