“Hừ, giỏi lắm, Phong gia cùng Lưu gia sao? Xem như Tạ gia ta chết hết rồi phải không?” Hoàng hậu nổi giận.
Bà làm Hoàng hậu bao năm này, một câu một chữ đều dè chừng, bà biết hậu cung cùng tiền triều không thể tách khỏi. Tạ gia bà cũng phải xuống nước, điệu thấp bản thân một chút.
Vậy mà bọn họ chính vì sự nhân nhượng của bà lại đánh chủ ý đến nữ nhi của bà, đây là muốn nói Hoàng hậu như bà vô năng sao?
“Quế ma ma, ngươi về Tạ gia, nói ta thương nhớ mẫu thân, mời người vào cung một chuyến.” Hoàng hậu phân phó Quế ma ma.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Quế ma ma nghe hết sự việc cũng cảm thấy mọi chuyện nghiêm trọng, nhanh chóng đi làm việc.
“Lý ma ma, Công chúa thực sự là người sắp xếp mọi việc?” Hoàng hậu cảm thấy có chút không tin.
“Vâng, nô tỳ chỉ làm theo căn dặn của Công chúa.” Lý ma ma cúi đầu đáp.
“Như nhi của ta, nữ nhi bé bỏng của ta… nó lại có thể…” Mắt Hoàng hậu ửng đỏ, cảm thấy đau lòng.
“Hoàng hậu, nô tỳ có chuyện muốn khuyên người một chút. Công chúa lớn lên trong gia đình Đế vương, là người của Thiên gia, ai ai cũng sẽ lợi dụng điểm này. Nô tỳ cảm thấy Công chúa hiện tại rất tốt, ít nhất có thể tự bảo vệ bản thân.” Lý ma ma chân thành lên tiếng.
“Ma ma, sao ta không biết chứ. Nhưng mà nó… quá nhỏ, ta sợ…” Hoàng hậu thực sự đau lòng nữ nhi.
“Người đừng quên, năm đó… chính tay người đã làm gì để tồn tại trong hậu cung? Năm đó người cũng thuần khiết không tranh không giành… vậy hậu quả…” Lý ma ma chỉ ẩn ý nhắc lại chuyện cũ, bà không mong Công chúa thủ đoạn tàn ác.
Nhưng Lý ma ma mong muốn Công chúa có thể nhìn được âm mưu quỷ kế, hiểu được cách bảo vệ bản thân, còn phải biết nhìn người. Đế Hậu không thể mãi ở bên cạnh nàng để bao bọc, mà thân già của bà cũng không thể bảo vệ Công chúa hoàn hảo.
“Lý ma ma, bà…” Hoàng hậu nhớ lại chuyện cũ, có chút áy náy cùng trốn tránh.
“Hoàng hậu, người vào thăm Công chúa thôi.” Lý ma ma nhắc nhở.
Bà dìu Hoàng hậu vào trong giường Công chúa, nhìn nàng yếu ớt nằm trên giường, Hoàng hậu đau lòng.
Lòng bà hạ quyết tâm, thực sự bà cần mạnh mẽ để bảo vệ hai nhi tử này. Lý ma ma nói đúng, hậu cung này chưa từng bỏ qua ai.
“Mẫu hậu, cứu con…”
“Đừng! Lưu muội muội, đừng lại gần…” Hoàng Uyển Như mơ màng thốt lên.
Hoàng hậu nghe được thì nhíu mày thật chặt, thay bằng sự đau xót lúc nãy chính là tức giận.
“Lưu gia? Lưu tiểu thư sao?” Hoàng hậu nhớ từng người.
Hoàng hậu phân phó: “Lý ma ma, bà tra cho ta, tra cho kỹ chuyện hôm đó là ai nhúng tay, bẩm báo cụ thể cho ta.”
Lý ma ma gật đầu cung kính: “Dạ.”
“Nữ nhi, con chịu khổ rồi.” Hoàng hậu cầm tay Hoàng Uyển Như, trong lòng vô cùng chua xót.
Hoàng thượng Hoàng Nhan Khang khi về lại tẩm cung của mình thì nhíu mày thật chặt.
“Mạc công công, ông cho người đi điều tra, sự tình mọi chuyện mà Công chúa gặp phải. Tra cho ta là trùng hợp hay có kẻ… nhúng tay.” Giọng nói đầy uy quyền pha chút tức giận.
“Nô tài tuân mệnh.” Mạc công công nhanh chóng lui ra làm việc.
Hầu hạ bên cạnh Thiên tử bao lâu nay, ông ta đoán được thánh ý của Hoàng thượng qua nét mặt, lần này có vẻ như đám người kia lại chọc vào vảy rồng rồi.
Khi trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Hoàng Nhan Khang, ông ta lên tiếng: “Thiết Sa!”
“Nô tài có mặt.” Bóng đen không biết từ đâu vụt tới, tốc độ nhanh đến kinh hồn.
“Ngươi điều tra động tĩnh của Phong gia cùng Lưu gia. Huy động mọi nguồn lực điều tra rõ từng thế gia, chứng cứ hay bất cứ thứ gì cũng được, nộp lên bàn này cho ta.” Hoàng Nhan Khang ra lệnh.
“Tuân mệnh.” Bóng đen vút đi, vô ảnh vô tung.
Trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Hoàng Nhan Khang, ông xoa xoa mi tâm.
Có lẽ ông quá mềm lòng rồi, đôi khi sự hiền từ của ông lại làm cho họ lấn tới. Hôm nay là Công chúa của ông, vậy ngày mai sẽ là ai?
Lưu gia bên này bị một phen chao đảo, tin đồn kia vô tình làm cho vị trí của mẫu tử Lưu Lam Nhược trong Lưu gia bị hạ xuống một bậc.
“Ngu xuẩn, không làm được gì còn vấy bẩn bản thân.” Lưu Cảnh tức giận quát.
Tống Lưu Đan đang che chắn Lưu Lam Nhược phía sau, quỳ xuống khóc lóc.
“Lão gia, đây là chuyện của các người, Nhược nhi nó chỉ làm theo, cớ sao có chuyện lại đổ lên người nó chứ?” Tống thị vô cùng uất ức.
“Hừ, nhìn đi, một Công chúa chưa trải sự đời mà nó còn không làm gì được? Còn muốn leo lên chức vị Thái tử phi?” Lưu Cảnh thực sự cảm thấy đích nữ này còn không bằng thứ nữ của ông.
“Phụ thân, người đâu cần nói lời như thế. Công chúa đó đã từng nói sẽ để Thái tử lập con làm Thái tử phi. Đây là thật, Thái tử cũng gặp con rồi.” Lưu Lam Nhược không phục nói lại.
“Nói thôi, là nói thôi. Lời nói còn được tính sao? Giờ ngươi mang danh ô uế, ai cần chứ?” Lưu Cảnh thực sự cảm thấy bất lực.
Nếu không vì liên kết với Phong gia, bành trướng thế lực thì ông cũng không cần đứa đích nữ này, còn không vì Tống gia bên kia có thế lực, ông ta đã phế Tống thị này rồi.
“Các ngươi tự mình lo liệu đi. Kế hoạch ở Tĩnh Thanh Tự ta cùng Phong gia đã lo liệu, lần này ngươi còn phá hỏng thì chờ ngươi là thôn trang ở ngoại thành.” Lưu Cảnh nói xong thì phất áo bỏ đi.
Ông ta mặc kệ mẹ con Tống thị còn kêu khóc phía sau lưng.
“Phụ thân, người đừng giận tỷ tỷ.” Giọng nói mềm mại, lại vô cùng dễ chịu.
Lưu Linh Nhã hành lễ với Lưu Cảnh, bộ dạng vô cùng hiếu thuận.
“Nhã nhi, sao con lại đến đây?” Lưu Cảnh vừa rồi còn đang tức giận thì giờ lại dịu giọng đi rất nhiều.
“Nữ nhi nghe nói Mẫu thân cùng tỷ tỷ có chuyện, muốn đem chút đồ qua hỏi thăm, cũng xem như hiếu kính mẫu thân cùng tỷ tỷ.” Lưu Linh Nhã nhẹ nhàng trả lời.
Lưu Cảnh nhìn nữ nhi này của mình, vô cùng hài lòng. Tuy là do di nương sinh ra nhưng Lưu Linh Nhã lại vô cùng hiểu chuyện, xinh đẹp có thừa. Ít nhất không làm ông ta bận lòng như Lưu Lam Nhược.
Mà điều làm ông ta hài lòng nhất chính là Thất Hoàng tử cũng đã có ý với Lưu Linh Nhã, chỉ là thân phận nàng ta quá thấp không thể trèo cao.
“Con về đi, mẫu thân cùng tỷ tỷ đã nghỉ ngơi, ngày mai lại đến, ta đi cùng con.” Lưu Cảnh chợt lóe lên một ý nghĩ.
Lưu Linh Nhã quay người tuân theo lời Lưu Cảnh, chờ ông ta đi lên trước, mình cúi đầu đi sau, vô cùng quy cũ, bộ dáng không thua kém các tiểu thư đích nữ quyền quý.
Khi cúi đầu khóe môi nàng ta giương lên một nụ cười đắc ý.
“Nhã nhi, Thất Hoàng tử còn đến thăm con?” Lưu Cảnh dò hỏi.
“Phụ thân, Thất ca ca, huynh ấy…” Lưu Linh Nhã e thẹn.
“Cứ nói với Phụ thân, dù sao ta cũng có thể giúp con.’” Ánh mắt Lưu Cảnh xẹt qua một tia tính toán.
“Thất ca bận rộn chính sự, vẫn có viết thư cho con.” Lưu Linh Nhã ấp úng trả lời.
“Con muốn gả cho Thất Hoàng tử?” Lưu Cảnh tuy hỏi nhưng đây là mở đường cho nàng ta.
“Thân phận con…” Lưu Linh Nhã một bộ ưu tư thương tâm lại khó xử.
Vừa lúc này, tên hầu nhanh chóng chạy vào bẩm báo.
“Thưa đại nhân, nhị tiểu thư. Thưa đại nhân, Thất Hoàng tử đang ở phòng khách chờ ngài.”
“Con xem vừa nhắc người là có người.” Lưu Cảnh vừa nói vừa cười, vô cùng hài lòng.