“Như nhi, thật ra ban đầu ta thấy chỗ Thái tử là nơi cây cao đón gió, ta dốc lòng dốc sức bảo vệ ca ca con. Ta cùng Phụ hoàng con cho rằng con là Công chúa, một đời an bình cưng chiều mà lớn thì cũng không sao.”
Nói đến đây Hoàng hậu nhìn xa xăm thở dài.
Bà cảm thấy trước giờ quá mức sai lầm vì nghĩ rằng Công chúa không cần quá mức tâm cơ, chỉ cần vui vẻ mà sống, vậy mới là hạnh phúc.
Nhưng bà nhận ra đó chính là điều bà hy vọng, bà đặt sự mong muốn ấy lên người nữ nhi của bà. Hoàng hậu quên rằng vị trí của bà là trung cung, nhi tử của bà là Thái tử, phu quân của bà là Hoàng thưởng.
Làm sao bọn người kia không nhắm vào Công chúa chứ?
Hoàng hậu có thể bảo vệ nhất thời, cũng không thể bảo vệ Công cả đời. Nhất là sự việc hôm nay, nếu người ở trong phòng kia là Hoàng Uyển Như thì sẽ ra sao?
Chỉ cần nghĩ vậy Hoàng hậu lại cảm thấy tâm can đau đớn.
“Mẫu hậu, chính vì vậy bây giờ là lúc con cần bồi dưỡng một chút. Ít nhất cũng tránh hậu hoạ về sau.” Ánh mắt Hoàng Uyển Như kiên định.
“Tùy con vậy. Làm gì cũng phải cẩn thận, Phụ hoàng con đồng ý thì mọi thứ mới gọi là viên mãn.” Hoàng hậu thở dài nói.
“Phù Khổng Tước kia, còn tự ý điều động. Ta đã nói với Tạ gia, thế lực kia đều là của con, dù là ở đâu làm gì đều có thể điều động bài bố. Họ không còn thuộc Tạ gia.”
Nói xong câu này, Hoàng hậu nhìn thẳng Hoàng Uyển Như, ánh mắt chất chứa vô vàn sự không đành lòng.
“Con đi đi.”
“Mẫu hậu nghỉ ngơi, nhi thần còn có một thỉnh cầu.” Hoàng Uyển Như giả vờ làm nũng nói.
“Còn có chuyện gì mà cần phải như thế?” Hoàng hậu hơi nhíu mày.
“Phía con hiện tại một mình Thiên Thiên quá nhiều việc, nhi thần là muốn cung nữ kia có thể hầu hạ nhi thần.” Vừa nói Hoàng Uyển Như vừa cười vừa chỉ về phía Nhã Lý.
Hoàng hậu nghe vậy thì hơi thả lỏng, sau chuyện ngày hôm qua bà vẫn còn trong tâm trạng đề phòng lo sợ.
“Nhã Lý?” Hoàng hậu nghe được cái tên xa lạ, có lòng nghi ngờ.
Bà nhìn Quế ma ma một chút, Quế ma ma hiểu ý thì bước lên. truyen bac chien
“Ngươi ngước đầu lên.” Quế ma ma lên tiếng về phía Nhã Lý.
Nhìn thấy Nhã Lý, Quế ma ma nhớ ra người này.
“Bẩm Hoàng hậu, đây là tỳ nữ quét tước ở phía ngoài. Cũng là một người thật thà.” Quế ma ma cung kính bẩm lại.
“Được rồi. Cung nữ thì con muốn ai cứ lấy chỗ ta là được. Cẩn thận không để người ngoài lẫn lộn.” Hoàng hậu day day trán có vẻ hơi mệt.
Lát nữa còn phải đối phó với mệnh phụ phu nhân ngoài kia, bà có chút nhức đầu. Dù sao đây cũng xem như một cách tạo quan hệ, bà cũng không thể nói không tiếp.
“Nhi thần nhớ rõ. Mẫu hậu nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui.”
Hoàng Uyển Như quy củ hành lễ rồi lui ra ngoài. Trong lòng nàng dâng lên sự cao hứng, Phù Khổng Tước kia có thể là của mình nàng, hoàn toàn không thuộc về Tạ gia.
Như vậy hành sự sau này không còn lo trước sau, ít nhất cũng có một thế lực cho nàng dựa vào.
Lần này Mẫu hậu cũng không hề hỏi nàng chuyện kia, có lẽ người cũng đã rõ ràng một chút về thế lực bên ngoài đang có âm mưu gì đó.
“Nhã Lý sau này ngươi theo Thiên Thiên học quy củ.” Hoàng Uyển Như nhắc nhở.
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Nhã Lý vô cùng cung kính.
“Thiên Thiên, ngươi về phòng lấy áo khoác cho ta đi. Hơi lạnh rồi.” Hoàng Uyển Như tìm một cớ để Thiên Thiên về phòng.
“Nhưng mà… Công chúa chỉ có một mình, liệu…” Thiên Thiên có phần lo lắng.
“Yên tâm, có Nhã Lý ở đây. Sau chuyện kia, mọi người cũng sẽ e dè, không ai lại hãm hại ta lúc này đâu, ngươi đi đi. Nhã Lý chưa biết vị trí đồ đạc, cũng không thể đi được.” Hoàng Uyển Như hợp tình hợp lý nói.
“Vâng, Công chúa cẩn thận.” Thiên Thiên quy củ hành lễ.
“Nhã Lý, ngươi nhớ theo sát bảo vệ Công chúa.” Nàng ta vẫn không quên dặn dò Nhã Lý.
“Vâng, Thiên Thiên tỷ tỷ yên tâm.” Nhã Lý cũng dùng thái độ cung kính mà đáp lại.
Thiên Thiên đi khuất khá xa, Hoàng Uyển Như mới bắt đầu đi tiếp. Nàng hướng về khu vườn sau chùa.
“Nhã Lý, ngươi biết được gì về Tiêu Thanh.” Hoàng Uyển Như vừa đi vừa hỏi.
“Bẩm Công chúa, Tiêu công tử là một người tốt.” Nhã Lý cúi đầu trả lời.
“Nếu ngươi đã là người của ta, mà Tiêu Thanh muốn ngươi bảo hộ ta, chắc hẳn ngươi nên biết ta chính là chủ tử của ngươi. Không nên che giấu.”
Nghe lời này của Hoàng Uyển Như, Nhã Lý cúi đầu càng sâu như đang suy nghĩ gì đó.
“Bẩm Công chúa, Tiêu công tử là… Các Chủ của Thiên Cơ Các.” Nhã Lý hơi ngập ngừng.
“Tổ chức sát thủ?” Hoàng Uyển Như hơi khựng lại.
“Công chúa cũng biết ạ?” Nhã Lý hơi bất ngờ ngước nhìn Hoàng Uyển Như.
Công chúa cao quý được bao bọc mà lớn, làm sao có thể biết được những tổ chức kiểu này? Chưa kể, trước giờ nàng ta cũng từng thấy Công chúa vài lần.
Trong trí nhớ của nàng ta, Công chúa vô cùng ngây thơ, hầu như không để ý đến sự việc bên ngoài, lại rất dễ bị người khác lợi dụng.
“Thiên Cơ Các còn không phải tổ chức sát thủ có tiếng sao? Ở nước nào mà không có cơ sở chứ, chỉ nhận tiền không nhận người.”
Hoàng Uyển Như cứ vậy nói ra những gì mình biết, cũng nhờ kiếp trước khi còn là du hồn, nàng đã nghe qua Lưu Lam Nhược bàn tính với người Phong gia dùng Thiên Cơ Các để xử lý Thái tử ca ca.
Chỉ là nàng không ngờ Tiêu Thanh này lại có một vị trí then chốt như vậy. Hoàng Uyển Như chợt nghĩ, nếu kiếp này cứ nắm trước tiên cơ chẳng phải có thể bảo hộ mọi người một đời sao.
“Ngươi… biết võ công chứ?” Hoàng Uyển Như dừng lại trước khu vườn rồi hỏi.
“Nô tỳ cũng có biết một chút.” Nhã Lý lại cúi đầu trả lời.
“Người của Thiên Cơ Các có thể nói biết võ công một chút thì e rằng năng lực cũng đã hơn nhiều cấm vệ trong cung cấm kia rồi.” Hoàng Uyển Như cười nói.
Nàng như suy nghĩ gì đó, nhìn sâu vào khu vườn trước mặt.
“Sau này ngươi có thể dạy ta chút công phu chứ?” Hoàng Uyển Như đề nghị.
“Nô tỳ… không dám.” Nhã Lý vội cúi đầu đáp.
Nói cho cùng kia cũng là Công chúa, Các Chủ đã dặn dò từ nay vị này chính chủ nhân chân chính của nàng ta. Dù sống hay chết cũng phải bảo vệ Công chúa, nàng ta sao dám để Công chúa học công phu.
Phải nói công phu là thứ khó học, không tránh được luyện thể lực, bị thương là điều không thể tránh được. Công chúa là ngọc quý trong tay Đế Hậu, nhìn cách Các Chủ đối xử với Công chúa cũng biết có vài phần đặc biệt.
Nàng ta còn muốn sống nha.
“Ta muốn tự bảo vệ bản thân, dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình.” Hoàng Uyển Như hơi dừng một chút.
“Hơn nữa, ngươi có đảm bảo bảo hộ ta chu toàn tuyệt đối?” Nàng quay người nhìn Nhã Lý.
“Nô tỳ sẽ dùng toàn lực bảo hộ Công chúa lông tóc không tổn.” Nhã Lý kiên quyết đảm bảo.
“Ngươi không thể!” Hoàng Uyển Như khẳng định.
Cái gọi là bảo hộ lông tóc không tổn kia chỉ là suy nghĩ của những người bảo vệ, còn thực tế nếu có chuyện, nàng thực sự không bị gì sao?
“Trong cái thế cục này ngươi lấy gì đảm bảo, đừng nói là âm mưu sau lưng, mà dù họ có chính diện phái người tới ám sát ta, ngươi có chắc bản thân sẽ không làm sao để bảo vệ ta chu toàn? Hay ngươi dùng thân mình chắn ngang bảo ta chạy trước đi… hay là ngươi chết cứu mạng ta. Vậy sau này thì sao? Ai bảo vệ ta?”
Hoàng Uyển Như cứng rắn bức ép từng chút, Nhã Lý có chút ngẩng người.
Nhã Lý hơi giật mình, một Công chúa mà lại có loại khí thế này sao? Quá mức kinh người rồi.
“Nô tỳ…” Nhã Lý cũng không biết phải nói gì.
Những gì Công chúa nói không phải không có lý, tuy nhiên nàng ta vẫn sợ Công chúa có chuyện gì thì người chịu trận vẫn là nàng ta.
“Có chút công phu kia, dù ngươi có bận ứng phó giúp ta, hoặc như ngươi có dùng mạng đổi lấy đường sống cho ta, ít nhất sau đó ta vẫn có thể sống.” Hoàng Uyển Như lại dùng lời lẽ thuyết phục.