"Muội muội đừng giữ lễ tiết." Tiêu Quân Nhã vui vẻ cười, "Dọn chỗ."
Tướng mạo Dung tu nghi không phải là đẹp nhất trong cung này, nhưng hơn người ở chỗ đôi mắt to và trong veo.
Ánh mắt nàng ta chứa ý cười, lúm đồng tiền đẹp như hoa, tự động không để ý đến mùi thuốc bên trong điện này, tạ ơn xong thì ngồi ở dưới.
Tiêu Quân Nhã dựa vào nệm êm, cười nói: "Trước đây muội muội đến, đều ngay lúc bản cung nghỉ ngơi, hôm nay thì đúng lúc, nếu không lại để cho muội muội phí công, trong lòng bản cung cũng áy náy."
"Nương nương chiết sát nô tỳ rồi, là nô tỳ nhiều lần quấy rầy, nương nương không tức giận nô tỳ làm phiền đã là ơn trạch cho nô tỳ rồi." Dung tu nghi cúi người làm đại lễ, đầu cúi thấp, không thấy rõ được vẻ mặt.
Tiêu Quân Nhã cau mày, nói: "Đã nói là đừng giữ lễ tiết... Xuân Phân, còn không mau đỡ Dung tu nghi đứng dậy."
Xuân Phân nhìn Tiêu Quân Nhã, miễn cưỡng phúc thân, đi qua nâng đỡ Dung tu nghi.
Dung tu nghi chu toàn lễ nghi khiến người ta không thể bắt lỗi, Xuân Phân lườm mắt trong bụng, nhận lấy Bích Loa Xuân mà Thanh Trúc bưng tới, cúi đầu đưa cho Dung tu nghi.
Xuân Phân và Thanh Trúc lặng lẽ lui qua một bên, rồi hai người nhìn nhau, thì trong mắt không hẹn mà cùng toát ra sự khinh bỉ không dễ dàng phát giác. Một cung tỳ xử lý hoa cỏ cấp thấp tại Phượng Tê Cung cũng dám khoe mẽ ở trước mặt nương nương.
Dung Tu nghi nhẹ nhàng thổi thổi lá trà màu xanh lơ lửng, nhấm nháp một ngụm, rồi nhã nhặn cười nói: "Bích Loa Xuân này thần thiếp rất thích uống, tháng trước khi Hoàng thượng có được trà này, cũng thưởng cho thần thiếp một chút, mà thần thiếp không đành lòng uống một hớp nữa."
Tiêu Quân Nhã nở một nụ cười dịu dàng trên môi và nói: "Hoàng thượng từ trước đến nay thương tiếc muội muội, hiển nhiên có cái gì tốt đều sẽ nghĩ đến muội." Dung Tiếu ngươi chỉ là thứ nữ nhà quan quèn trên Thất phẩm, sau lại vào cung làm người hầu tại Phượng Tê Cung, còn là cung tỳ hạ đẳng, bò lên long sàng rồi mới được phong làm Nhị phẩm Tu nghi, thân phận thấp như vậy còn ra vẻ mình học rộng tài cao à? Bích Loa Xuân này e là ngươi ở nhà còn chưa từng nếm thử đi, bây giờ có giả vờ giống đến bao nhiêu thì cũng chỉ là biến mình thành trò cười mà vẫn còn không hay biết.
"Nương nương nói giỡn, thần thiếp có thể được Hoàng thượng thương tiếc đều là nhờ phúc của nương nương." Nàng dừng lại, giương lên cánh môi màu hồng phấn, cười duyên nói: "Hoàng thượng thương tiếc nhất vẫn là nương nương, vì để cho nương nương an tâm dưỡng thể mà không cho chúng tỷ muội tới thăm nương nương." Nàng lại khe khẽ thở dài, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối, "Nương nương cần phải mau mau chăm sóc thân mình tốt lên, con cái, sẽ luôn có nữa."
Tiêu Quân Nhã bình thản cười, bình tĩnh nói: "Làm khó mọi người vẫn có tấm lòng này. Bản cung còn phải an dưỡng không dưới một tháng, nên nếu có thời gian thì hãy đến trò chuyện với bản cung nhiều hơn."
"Đương nhiên, chỉ cần nương nương không chê thần thiếp nói quá nhiều." Dung tu nghi che miệng cười thầm với đôi mắt hạnh ướt át và tươi sáng.
Dung tu nghi xoay chén trà bằng sứ xanh trong đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của mình, ngón tay xoa lên vành chén, nàng cúi mặt xuống phân nửa, lông mi dài che đi đôi mắt, "Thần thiếp muốn nói, chuyện lần này nương nương và Hinh thục dung rơi xuống nước đó, cứ có cảm giác kỳ lạ. Nương nương cũng nên biết Hinh thục dung là người của Uyển quý phi, mà Uyển quý phi..." Tiếng nói của nàng dần dần nhỏ lại, "Hoàng thượng đã đến chỗ Uyển quý phi vào đêm qua, nương nương thì còn phải tĩnh dưỡng, nên công việc quản lý lục cung hiển nhiên giao cho Quý phi."
Ngẩng đầu thấy khuôn mặt Hoàng hậu bình tĩnh và không dao động, ngay cả nụ cười trên khóe môi cũng không hề thay đổi, Dung tu nghi không khỏi sửng sốt trong bụng. Nhìn nàng ấy không tranh với đời, Dung tu nghi hạ quyết tâm, không còn kiêng nể cái gì mà nói ra, "Nương nương, Dung Tiếu là người từ trong cung nương nương, hiển nhiên không muốn nhìn thấy người này đến người khác giẫm lên đầu nương nương, hôm nay Hinh thục dung có thể hại nương nương sẩy thai, thì ngày mai không chừng cô ta lại có mưu tính khác! Nô tỳ quả thật là một người có dã tâm, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng bao giờ quên sự tốt đẹp của nương nương đối với nô tỳ." Ngược lại là nàng từ bỏ nó.
"... Muội muội có ý gì?" Sau một lúc lâu, Tiêu Quân Nhã nhẹ giọng hỏi.
Xuân Phân và Thanh Trúc rối rít cúi đầu xuống, không dám thở mạnh, ngay cả nhịp tim của họ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Trời nóng gay gắt, tuy nàng nhàn tản mà đi suốt đoạn đường này nhưng cũng mồ hôi đầm đìa, cho nên rất là nóng nực. Vào điện rồi thì có mát mẻ, nhưng đối mặt với Hoàng hậu, nàng lại không hề thư thái chút nào. Hiện tại đã nói hết lời, thì phải quỳ ở bên giường, ngay cả không khí xung quanh cũng tràn ngập sức nóng không thể chịu nổi, ngột ngạt dị thường.
Bên ngoài là tiếng ve sầu khi kêu khi không đang lôi kéo âm thanh đơn điệu nhàm chán của chính nó, trái tim Dung tu nghi cũng theo đó mà lên xuống.
"Lời này về sau muội muội đừng nói nữa." Tiêu Quân Nhã thu lại nụ cười, nhìn Dung tu nghi quỳ dưới đất với ánh mắt nặng nề.
Dung tu nghi bị nàng nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh, sa mỏng trên lưng gần như cũng ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh. Nghe Hoàng hậu nói xong, Dung tu nghi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng. Nhưng mà đã là người từng trải ở trong hậu cung này một hồi, Dung tu nghi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt, dập đầu nói: "Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu dạy bảo." Dứt lời, chậm rãi đứng dậy, lớp vải mỏng manh ma sát tạo ra âm thanh sột soạt, tua rua trên tóc mai nhẹ nhàng lay động.
Phép tắc trong cung là không thể nhìn thẳng người bề trên, nàng đã vô lễ.
"Nương nương, cô Minh Tuệ bên Thái hậu tới." Vương Phúc An cúi đầu, cung kính nói.
Tiêu Quân Nhã liếc nhìn Vương Phúc An, sau đó nhìn Dung Tu nghi, nói: "Muội muội về trước đi."
Dung Tu nghi cũng không muốn ở lại, cảm giác nghe được lời này giống như trút bỏ được gánh nặng, liên tục không ngừng khom người cáo lui.
Vương Phúc An là lão nhân trong cung, theo hầu Tiêu Quân Nhã gần ba năm, vừa vào điện đã nhận ra có chỗ không thích hợp, nhưng là một lão nhân, tâm tính đã vô cùng bình thản, nhất định sẽ không bởi vì chuyện như thế mà rối loạn tấc lòng. Hắn đưa Minh Tuệ vào điện, rồi tất cung tất kính lui xuống.
Minh Tuệ là tâm phúc của Thái hậu, hiện nay Thái hậu đang lễ phật, trước mắt chỉ có một mình Minh Tuệ đi theo hầu, cho nên nếu không phải là chuyện quan trọng thì Thái hậu sẽ không để Minh Tuệ ra mặt.
Thì lần này, chuyện Tiêu Quân Nhã sẩy thai đã làm Thái hậu kinh hãi mà bước ra phật đường, song lại thấy Hoàng đế nuông chiều Hinh thục dung thì quá tức, chỉ thăm Tiêu Quân Nhã một lát xong rồi vào lại phật đường.
Tô Hành lên ngôi ba năm, chưa có con nối dõi, dù từng có phi tần mang thai nhưng không một ai có thể sinh nở một cách bình an. Lúc này, Hoàng hậu và Hinh thục dung cùng lúc có thai, bà ấy đã dập dầu cảm ơn Bồ Tát, nhưng mà sao cứ lại trùng hợp như thế, hai người đồng thời mang thai lại đồng thời sẩy thai... Quả thực là để Thái hậu lo lắng mãi.
"Nương nương cố gắng nghỉ ngơi là được, nô tỳ nhận lệnh từ Thái hậu đến đưa vài thứ cho nương nương." Minh Tuệ cười rạng rỡ, cúi chào Tiêu Quân Nhã.
Tiêu Quân Nhã đảo mắt nhìn dược liệu trong khay gỗ đàn hương của cung nữ ở phía sau, là mấy thứ tẩm bổ như tổ yến ngao tuyết [*] vân vân, ung dung nói: "Nhọc Thái hậu nhớ mong."
[* ngao tuyết ở đây là Hasma (雪蛤膏), một nguyên liệu tráng miệng của Trung Quốc và phổ biến ở Trung Á được làm từ mô mỡ khô được tìm thấy gần ống dẫn trứng của ếch thật, điển hình là ếch cỏ châu Á. Do có vẻ ngoài hơi trắng nên hasma thường được gọi là "mỡ ếch tuyết". Thì có một món được làm từ sự kết hợp của hai thứ tổ yến và ngao tuyết đó là món canh tổ yến nấu với ngao tuyết.]
Minh Tuệ nhìn nụ cười lặng lẽ của Hoàng hậu mà cảm thấy thở dài, đành an ủi, "Nương nương, Hoàng thượng rốt cuộc còn trẻ, khó tránh khỏi có lúc hồ đồ. Dù Hinh thục dung lúc này đang được thánh sủng, nhưng không cần biết Hoàng thượng lại thích như thế nào thì địa vị cũng không thể vượt qua được nương nương ngài, sớm muộn gì nàng ta cũng có ngày bị chán thôi. Nương nương là Hoàng hậu, tâm tính phóng khoáng là tốt, nhưng nếu để mọi chuyện đi quá xa thì thua thiệt vẫn là mình." Ngày xưa, khi Thái hậu còn là Hoàng hậu, đã quản lý hậu cung có ngăn có nắp, Đế Hậu ân ái, thịnh sủng không suy. Cô có thể không nhìn thấy lòng người trong hậu cung sạch sẽ, nhưng thủ đoạn Thái hậu tàn nhẫn cỡ nào, cô đã được chứng kiến. Tiêu Quân Nhã vẫn còn trẻ, một mực hiền đức nhân tuệ như thế này chỉ sợ cuối cùng ngay cả Hậu vị đều phải dâng lên, Hoàng thượng hôm nay sủng Hinh thục dung, chỉ tới Phượng Tê Cung một lần, đây là đánh vào thể diện của Hoàng hậu ngay trước toàn cung, cũng là sự uất ức cho nàng ấy khi phải chịu điều đó một mình.
Tiêu Quân Nhã nào không hiểu được ý nghĩa của những lời nói đó, nàng mỉm cười, nói: "Điều Thái hậu dạy bảo, ta nhớ kỹ. Mong cô nói cho Thái hậu là ta nhất định sẽ không để bà ấy thất vọng."
Minh Tuệ cúi người nói: "Nô tỳ không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nữa."
"Ừm, cô đi thong thả. Thanh Trúc, đưa cô ra ngoài." Lời của Thái hậu nói đã được mang tới, Minh Tuệ dĩ nhiên không có lý do ở lại. Tiêu Quân Nhã nhìn lướt qua Thanh Trúc, tiểu nha đầu đó hơi cúi tầm mắt xuống, dẫn Minh Tuệ ra khỏi cửa điện.
Đôi bàn tay đặt bên trên mền tơ nửa cầm lấy chúng, Tiêu Quân Nhã nhìn chằm chằm hoa văn trên mền tơ, màu mắt tối lại, hàng lông mi dài giống như cây quạt nhỏ che khuất con ngươi, khiến Xuân Phân không nhìn thấy rõ được nét mặt của nàng mà chỉ nhìn thấy được nụ cười sâu xa ở môi.
Trong điện thoang thoảng có mùi thuốc đắng, nhiệt độ phòng vốn là vừa đủ, mà Xuân Phân lại tự nhiên ớn lạnh, nói: "Chiều hôm qua, Hoàng thượng mới phong một Tài nhân, là cung tỳ ngẫu nhiên gặp phải ở Ngự Hoa Viên, tên là Đổng Nhuỵ, người đơn thuần đáng yêu, Hoàng thượng rất là thích, nếu không có gì xảy ra thì đêm nay Hoàng thượng sẽ chiêu vị Đổng tài nhân này thị tẩm."
Tiêu Quân Nhã hơi suy nghĩ một chút rồi giương môi cười, ngước mắt hỏi Xuân Phân, "Có phải là người trong cung Diệp quý tần không?"
Xuân Phân hơi giật mình, gật đầu nói: "Đúng là cung nữ bên cạnh Diệp quý tần. Nghe nói chiều hôm qua đang theo lệnh Quý tần hái hoa trong viên, đúng lúc gặp được Hoàng thượng."
"Có phải lúc đó Hoàng thượng đang trên đường đến Trường Hi Cung không?" Tiêu Quân Nhã cười sâu hơn.
"Đúng vậy." Hai tay Xuân Phân nắm lấy nhau ở trước bụng, cảm thấy có chỗ kỳ lạ nhưng không biểu lộ ra mặt.
A, không ngờ người đầu tiên đưa tới cửa là Diệp quý tần. Nàng đã không còn được Hoàng thượng yêu thích, một tháng Hoàng thượng có thể đi tới cung nàng một lần là may mắn. Nhìn xem Hinh thục dung được sủng ái, trong lòng ghen ghét đến phát điên đi, đem Đổng Nhuỵ đưa cho Hoàng thượng chẳng qua là hi vọng nàng ta có thể được sủng, để khi Hoàng thượng nhìn xem Đổng Nhuỵ thì một mức độ nào đó mà nhớ tới Diệp Diên nàng.
Nhưng ngươi lại ngu đến mức đi đụng vào vết đao của Kỷ Thi Vân, Kỷ Thi Vân là ai? Là Uyển quý phi hiện đang quản lý lục cung. Một Quý tần nho nhỏ cũng dám âm mưu chống lại nàng ta, một cuộc gặp gỡ tình cờ trước cửa cung Trường Hi, quả thật rất tốt, đây không phải mau tìm chết sao.
Mà Đổng Nhuỵ, trong kiếp trước lại chưa từng có nhân vật này. Nàng ta thật đơn thuần hay giả đơn thuần, không biết nếu được sủng ái thì có thổi gió bên gối Hoàng đế nâng đỡ Diệp Diên không, điều đó không thể biết được rồi.
Dù sao, thâm cung này, đế vương vô tình, dù cho trong sáng thật thì cũng sẽ bị dùi mài đi phần sáng đó. Huống chi nàng đã đắc tội Kỷ Thi Vân, e là còn chưa nở mặt đã vạn kiếp bất phục trước.
"Xuân Phân, có trò hay để xem rồi." Khuôn mặt mộc mạc nở nụ cười, đôi mắt phượng với con ngươi đen nhánh có vẻ phát sáng như ánh sao, phong thái Tiêu Quân Nhã là rực rỡ.