Dung tu nghi đắc ý trong nháy mắt thay thế bằng thương hại, nàng đi đến trước mặt Tôn Đắc Trung: « Làm phiền Tôn công công. Bản cung đã nói đến nước này mà Thục phi không biết thu liễm, can đảm bất kính hoàng hậu nương nương... Cũng mong công công không cần báo với bệ hạ. » Dung tu nghi không đành lòng, nghiêng mắt nhìn Thục phi.
Tôn Đắc Trung chắp tay cúi mình: « Nô tài biết rồi. » Vừa rồi Thục phi nói hắn nghe được rành mạch, nếu để bệ hạ biết được thì tội danh chỉ càng thêm nhiều ; Thục phi không chừng sẽ vào Lãnh Cung. Phụng mệnh vua đến đọc thánh chỉ, hắn trên đường gặp Dung tu nghi, nàng nói muốn nói chuyện cùng Thục phi một lát, cho nên hắn bèn chờ ở ngoài một chút. Dựa theo thời gian hai người ước định, Tôn Đắc Trung vừa vào điện thì nghe Thục phi ngôn ngữ bất kính với Hoàng hậu.
Thục phi rốt cục kịp phản ứng, song trong đầu trống không, mắt dại ra mà nhìn, chưa tỉnh táo lại được. Hai cận tỳ của nàng đều là mặt xám như tro và ánh mắt thê thương.
Tôn Đắc Trung: « Mong Hạ thuận dung nhanh chóng di dời điện. »
Thục phi bỗng ngẩng đầu trợn mắt nhìn Tôn Đắc Trung: « Không có khả năng! Bệ hạ như thế nào nhẫn tâm—— » Nàng đứng lên, mắt đẫm lệ hướng Tôn Đắc Trung duỗi hai tay đoạt thánh chỉ: « Ta không tin, ta không tin, ngươi mau đưa thánh chỉ cho ta! »
Mấy thái giám ba chân bốn cẳng ngăn đón Thục phi ; Thục phi khóc la không ngừng, giãy dụa, trâm cài rơi rớt, búi tóc lỏng ra và tán loạn như một bà điên.
Dung tu nghi nhíu mày hô hai cận tỳ: « Xem chủ tử các ngươi đi! Điên điên khùng khùng giống cái gì! »
Tôn Đắc Trung: « Hạ thuận dung, ngươi cho rằng chúng ta sẽ giả truyền thánh chỉ? » Hắn nhìn một thái giám: « Giúp Hạ thuận dung thu dọn di dời đến cung Lan Nguyệt đi. »
Sau giờ ngọ, Xuân Phân từ khố phòng lấy ra tử kim lư hương, được điêu khắc bạch liên trông rất sống động và nạm 10 viên kim cương màu hồng. Nàng không thích Liên Khả Hân, hồi thứ này được dâng đến đã bị hoàng hậu phân phó nhét vào khố phòng, nàng cố ý nhét nó vào chỗ sâu nhất cho nên bây giờ lấy ra mất chút thời gian. Bắt gặp kim cương tỏa sáng, Xuân Phân không lịch sự xem thường và nhỏ giọng lầm bầm và cầm lư hương vào điện.
Thanh Trúc: « Nương nương, bệ hạ hạ chỉ biếm Thục phi xuống Tòng lục phẩm Thuận dung. »
Xuân Phân bước vào điện, cúi người nói: « Nương nương, vật mang tới. »
« Lấy đến cho ta xem. »
Xuân Phân tiến lên đưa lư hương qua.
Tiêu Quân Nhã tiếp nhận, cẩn thận nhìn xem một phen và khen: « Quả là trân phẩm. Để ở khố phòng xem như thiệt thòi. Xuân Phân, dùng đi. »
« Dùng á...? » Xuân Phân, Thanh Trúc nhìn nhau.
« Đúng vậy, dùng nó đi. » Tiêu Quân Nhã lặp lại, cầm lấy miếng dưa hấu đỏ mọng thích ý mà ăn.
Khi Như Ý bưng trà vào, Xuân Phân đang châm hương với vẻ mặt bất đắc dĩ.
« Bệ hạ giáng Thục phi xuống Tòng lục phẩm Thuận dung rồi? »
Như Ý: « Hồi nương nương, thật là như thế. »
Cộp. Cộp. Cộp... Hộ giáp ngón út gõ nhịp.
« Aiz, bản cung khuyên nàng nhiều như vậy, xem ra nàng không có nghe lọt chữ nào. »
« Cho dù có nghe lọt, nàng cũng chạy không khỏi vận mệnh. » Xuân Phân thu thập xong lư hương, nhẹ nhàng nói và đã đi tới bên này.
Như Ý: « Thật là như thế. Hạ gia rơi đài, Thục phi vị nàng sẽ ngồi không được lâu. »
Tiêu Quân Nhã buồn cười nhìn bọn họ: « Bình thường bản cung quá rộng rãi phải không, cho nên các ngươi dám đàm luận triều sự? »
Ba người sắc mặt khác nhau.
Thanh Trúc: « Nương nương, ngài lại làm chúng ta sợ... Chuyện Hạ gia cũng không phải mới mẻ gì, trong cung mười người có chín người biết. Chúng nô tỳ chỉ dám đảm đương nói trước mặt nương nương mà thôi. »
Tiêu Quân Nhã nghiêm túc nói: « Các ngươi nên biết, bản cung không hay nói giỡn. Mặc dù các ngươi ổn trọng nhưng lúc nào cũng phải nên bảo trì cảnh giác, chớ để người thừa cơ mà vào, đến lúc đó bản cung không chắc sẽ bảo đảm được các ngươi. »
« Dạ. »
Hờ hững nhưng uy nghiêm, ba người nghe lời đều cúi đầu, mặt không còn vẻ vui cười nữa.
« Như Ý. Số cung nữ ngươi phụ trách, ngươi thấy ai có thể đưa đến Nam uyển nghi? »
« Nô tỳ thấy, Hạ Dạ không tồi. » Sau một lúc suy nghĩ, Như Ý nói.
Xuân Phân,Thanh Trúc nhìn qua Như Ý, muốn hỏi trong số cung nữ đó ngoài Thiên Nhi - tai mắt của Uyển quý phi, Hạ Dạ là không an phận? Bên cạnh đó, Như Ý cũng từng tìm Xuân Phân nói Hạ Dạ không an phận, trước đây còn lui tới cùng Chu Y.
« Ugh. Nếu ngươi đã nói nó không tồi, giờ còn chưa tối, hãy đưa nó đưa đi cung Bích Hà đi. » Tiêu Quân Nhã nhấp trà.
« Dạ. » Như Ý xoay người đi ra nội điện.
Xuân Phân, Thanh Trúc đầy bụng nghi vấn nhìn về phía Hoàng hậu.
Xuân Phân: « Nương nương, chuyện gì xảy ra? »
Tiêu Quân Nhã lắc đầu: « Như Ý nói không tồi tất là không tồi. »
Thanh Trúc: « Nương nương, Hạ Dạ không thành thật, đưa đi Nam uyển có chỗ không ổn a... Nếu nó hai lòng, cấu kết người khác hại Nam uyển nghi, nương nương tất liên lụy nha! » . truyen bac chien
« Thanh Trúc nói đúng, mong nương nương nghĩ lại. Cung nữ nào cũng được, nhưng Hạ Dạ là thật không ổn. Bây giờ Như Ý hẳn chưa đi đâu, nô tỳ sẽ đi gọi nàng, chọn người khác. » Xuân Phân khẩn cấp nói xong và sẽ chạy đi...
« Xuân Phân, bản cung nói ngươi không nghe là thế nào! »
« Vậy ngài hãy nói rõ vì sao chọn Hạ Dạ a, bớt cho nô tỳ cùng Thanh Trúc tâm thần không yên suy đoán lung tung! »
« Không phải ngươi bảo bản cung tín nhiệm Như Ý sao. »
« Nương nương... Đúng là nô tỳ có nói qua như thế, nhưng... Việc này trăm hại không một lợi đối với ngài mà! »
Hạ Dạ là ai? Ba mặt hai lòng, ham tiểu tiện nghi, nếu đi cấu kết hại hoàng hậu thì làm sao? Lần đầu tiên Xuân Phân không đoán được chủ nhà mình nghĩ gì.
Như Ý làm việc lưu loát, dẫn Hạ Dạ đi cung Bích Hà và truyền lời hoàng hậu nói, trong vòng 2 khắc chung đã quay về cung Phượng Tê.
Nam uyển nghi thấy hoàng hậu phân phó Như Ý đến, mặt mày không khỏi trùng xuống vài phần, đêm trung thu Như Ý làm gì nàng còn không có quên ; song tuy khó chịu hoàng hậu sai Như Ý đến nhưng khi đối mặt vẫn là tươi cười tiếp đón.
Như Ý trở lại cung Phượng Tê, Tiêu Quân Nhã hỏi vì sao chọn Hạ Dạ.
Như Ý: « Nương nương từng khen nô tỳ làm việc luôn luôn có chủ ý, lần này chọn Hạ Dạ, nương nương hãy yên tâm. » Nàng đệ qua chén trà. « Tâm tính nó như thế, ở lại cung Phượng Tê vô dụng, chẳng bằng đem cho Nam uyển nghi. »
Tiêu Quân Nhã tiếp nhận trà trản: « Oh? Ngươi cũng biết nó tâm tính không vững, không lắm thành thật, nếu cùng ngoại nhân cấu kết hãm hại bản cung thì làm sao? »
« Nương nương yên tâm, nô tỳ nếu dám tống xuất nó, tự nhiên cũng dám đảm bảo nó không dám. »
« Như Ý, bản cung muốn biết. Từ khi ngươi vào cung Phượng Tê tới nay, bản cung chưa từng bạc đãi ngươi. Ngươi vốn là cận tỳ của bệ hạ, tâm tất nhiên là hướng về bệ hạ, như vậy hiện tại? »
« Nô tỳ kể từ khi vào cung Phượng Tê, tuyệt không hai lòng. »
Tiêu Quân Nhã khẽ cười, từ chối cho ý kiến.
Buổi tối, Tô Hành đến, Tiêu Quân Nhã đang xem kinh thi.
Nghe thấy tiếng thông báo, nàng cau mày, buông sách, từ trên tháp đứng dậy đi chính điện, cũng không nhìn Tô Hành, chỉ nhìn mặt đất: « Thần thiếp gặp qua bệ hạ. » Giọng nói cũng không có cảm xúc gì mấy.
Tô Hành đỡ nàng và cúi đầu đánh giá nàng: « Nàng tính cả đời không nhìn trẫm sao? »
«... »
Thấy vậy, Tô Hành khẽ cười, nắm tay nàng vào nội điện.
Xuân Phân dâng trà cúc lên ; Tô Hành lôi kéo Tiêu Quân Nhã vào tháp ngồi, cầm trà nhấp một ngụm, nhìn Tiêu Quân Nhã mặt không chút thay đổi, híp mắt: « Quân Nhã, nàng giận trẫm? »
« Thần thiếp không dám. »
Tô Hành ngạc nhiên, cảm giác không nói nên lời... Tiêu Quân Nhã như vậy so với ngày xưa là xa lạ và kính cẩn không ít.
« Quân Nhã, trẫm biết nàng bất mãn vì Khả Hân. »
Tiêu Quân Nhã giương mắt nhìn Tô Hành, cười nhẹ: « Bệ hạ là rét lạnh tâm chúng tỷ muội. Nhất là Đức phi. »