« Bệ hạ, gia phụ nhất thời hồ đồ, cầu ngài đối gia phụ võng khai một mặt! »
Thục phi rưng rưng mà quỳ rạp. Nàng biết cha mình gây tội, chứng cớ rành rành cho nên không cần giảo biện... Song thật lâu không được đáp lại, Thục phi quỳ trong tâm thần bất an.
Tô Hành thản nhiên, không nhanh không chậm phê tấu chương.
« Hậu cung không can chính, Thục phi đã quên? »
« Thần thiếp không dám!... Gia phụ nhất thời hồ đồ, phạm sai lầm lớn, cầu bệ hạ xem ở gia phụ dĩ vãng cống hiến với hoa triều mà võng khai một mặt... »
Tô Hành cười lạnh, thuận tay cầm một cái tấu chương ném (chọi) thẳng xuống trước mặt Thục phi, hung ác quát: « Cống hiến! Đúng là cống hiến! Chính ngươi nhìn xem người cha tốt của ngươi cống hiến cho giang sơn của trẫm! »
Thục phi run rẩy ngồi dậy, ngơ ngác nhìn tấu chương trước mặt. Ực! Nàng run tay cầm đến tấu chương... Thục phi chưa bao giờ nghĩ cha của nàng làm quan 12 năm cư nhiên thu hối lộ hơn cả 40 vạn bạc (400,000), ngầm tham ô hơn 1000 vạn lượng bạc (10 triệu), càng không nói đến các đồ cổ, danh vật không đếm hết ở Hạ gia trị giá bao nhiêu. Tội tình bày ra trước mặt, đâm vào mắt Thục phi... Chứng cớ vô cùng xác thực như thế, nàng nói gì nữa cũng vô dụng. Nàng chỉ nghĩ cha thu nhận hối lộ nhỏ, ai mà ngờ số lượng lớn như vậy? Tuy biết đại thần buộc tội, nhưng bệ hạ sẽ chỉ là phát một trận lửa giận rồi thôi. Nhưng lần này là vài vị đại thần buộc tội, còn có chứng cớ xác thực, Hạ gia tất sẽ gặp khó.
Tô Hành mắt lạnh nhìn vẻ mặt Thục phi dần ngu muội, không khỏi cười lạnh.
« Trẫm thấy Thục phi mệt mỏi, Tôn Đắc Trung, đưa Thục phi về cung Linh Tê. »
«... » Tôn Đắc Trung cúi đầu đi đến cạnh Thục phi, thấp giọng nói: « Thục phi nương nương, cùng chúng ta đi thôi. »
Thục phi thất thần, hoàn toàn không nghe được ai nói gì ; tay vẫn cứ cầm tấu chương, sắc mặt trắng bệch mà quỳ. Tô Hành cầm bút mà nhíu mày, trên mặt hiển hiện vẻ không hài lòng. Tôn Đắc Trung thấy được, vội xách Thục phi lên, « Nương nương, chúng ta vô lễ. » Thục phi như nhũn ra, bị Tôn Đắc Trung kéo lên mới hồi thần được một chút nhưng chân vẫn mềm nhũn và xém ngã, tấu chương vì thế mà trợt rơi xuống đất, bạch! Tôn Đắc Trung lau mồ hôi trong lòng, thực sự xách tay Thục phi đi ra ngoài. Đầu óc Thục phi dần thanh minh, mắt đẫm lệ mông lung quay đầu nhìn lại, thấy vua thần sắc như thường ngồi ở long án phê tấu chương thì trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhiều hơn là tâm như tro tàn.
Không còn gì hết, không còn gì nữa hết...
Vua đã tự mình phân phó, Tôn Đắc Trung không dám chậm trễ, ra cửa liền đòi Sơ Đào cùng vài thái giám đưa Thục phi về cung Linh Tê, đồng thời không quên dặn Sơ Đào trông giữ Thục phi, không được để nàng ra khỏi điện. Quay đầu lại lại thấy Thục phi dại ra, hắn tiến lên ở bên cạnh Thục phi thấp giọng nói: « Nương nương, bệ hạ hiện giờ đã khai ân, mong nương nương trân trọng. » Nói xong, Tôn Đắc Trung liền bảo thái giám đưa Thục phi vào trong.
Sơ Đào nhìn Thục phi bị đỡ đi, cau mày, hướng Tôn Đắc Trung cúi người: « Nô tỳ đa tạ Tôn công công đại ân, nhất định sẽ trông coi nương nương. »
Tôn Đắc Trung cau mày, gật đầu: « Ta nói đã đến nước này, còn lại chỉ xem Thục phi có thể thông suốt hay không, ngươi là cận tỳ của Thục phi, cần khuyên nhủ ngài ấy. »
« Dạ, nô tỳ đã biết. » Sơ Đào hàm ơn tiễn Tôn Đắc Trung ra cung Linh Tê.
Hạ gia phạm tội, Thục phi đi cầu bệ hạ lại gặp không hay ho thật đúng là ngạc nhiên.
Thục phi giờ này cũng chỉ là đồ bài trí, không địa vị gì đáng nói. Những phi tần dĩ vãng dựa vào Thục phi đều cảm khái mình hiểu được thời thế, từ lúc Thục phi thất sủng thoát ly đúng lúc, lúc này Hạ gia gặp chuyện, bản thân mình ít nhất cũng không cần bị xem thường.
+
Cung Bích Hà.
Nam uyển nghi nhăn mày, nghe Linh Nhi tìm hiểu tới tin tức. Trong lòng một phen suy tư, cuối cùng mày vắt càng sâu,
« Linh Nhi, ta có nên đi gặp bệ hạ? »
« Hồi Nam uyển nghi, nô tỳ cảm thấy ngài không cần phải đi. Thái hậu bảo Thục phi giữ thai cho ngài, tuy lần này Thục phi tự thân khó bảo toàn nhưng ngài hãy cứ như bình thường, làm những gì nên làm. Lúc trước không phải ngài lo lắng người ta ám hại tiểu hoàng tử sao, giờ trời đã cho cơ hội, Thục phi thất thế, tất sẽ không có quyền trông giữ thai này, như vậy, ngài không phải có thể thoát ly sao? »
« Hmm... Ngươi nói tuy có lý, nhưng không có Thục phi, không phải còn có người khác sao? Thái hậu và bệ hạ cực kỳ coi trọng thai của ta, nếu không có Thục phi, tất sẽ sai người khác đến xem. Cùng với để Thái hậu hoặc bệ hạ chỉ định là ai, chẳng bằng ta tự mình đi nói. »
«... Vậy... Ngài muốn ai? »
« Hoàng hậu. »
« Uyển nghi, Hoàng hậu hiện đang coi thai Trần tần mà? »
« Đứa ngốc, cơ hội phải tự mình nắm lấy. » Nam uyển nghi liếc Linh Nhi.
Trần tần được an bài nơi chốn thỏa đáng, bảo Nam uyển nghi không thoải mái là không có khả năng. Tuy nàng khinh thường nơi chốn cẩn thận như Trần tần nhưng nàng hâm mộ Trần tần có người thiệt tình đối đãi.
Aiz, Nam uyển nghi ngươi lại quên ngươi luôn luôn kiêu ngạo, nhìn ai cũng đều khinh thường sao? Chính ngươi không tốt với người khác, người khác dùng cái gì tốt với ngươi? Cho dù là nơi không có chân tình thực lòng này, có không quan tâm thì hãy để ở trong lòng, mặt mũi thì vẫn phải có. Nam uyển nghi ngươi cả mặt mũi cũng không nguyện thì lấy cái gì mà đòi người khác không cho ngươi mắt lạnh?
Linh Nhi không hiểu chủ mình nghĩ gì, vì thế liền hỏi: « Uyển nghi, chúng ta khi nào đi tìm bệ hạ? »
« Hm, bệ hạ khẳng định còn đang nổi nóng, chờ mấy ngày nữa ngài hết giận nói sau. »
+
Dung Tu nghi gặp Thục phi ngồi ở ghế mà dại ra thì không khỏi thầm than.
Sơ Đào đang khuyên bảo Thục phi, nghe thấy tiếng than, nhìn lại thấy là Dung tu nghi, vội cúi người hành lễ: « Gặp qua Dung tu nghi. » Và thầm kinh hãi: cho dù Thục phi không còn thế lực nhưng trong cung vẫn là Thục phi, Dung tu nghi có năng lực gì đi thẳng vào đây?
« Miễn lễ, bản cung đến xem Thục phi tỷ tỷ. » Dung tu nghi khoát tay.
Sơ Đào ngắm Thải Lục luống cuống đứng ở một bên, mặt đều đen đi.
Dung tu nghi đến gần Thục phi, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của người mà không khỏi châm biếm trong lòng: đường đường một trong Tứ Phi - Thục phi cũng sẽ có bộ dáng này!
Dung tu nghi: « Thục phi tỷ tỷ, ngài không sao chứ? »
Thục phi sửng sờ một lát, chậm rãi ngẩng đầu, mắt ảm đạm vô sắc trừng Dung tu nghi, sau là dời mắt nhìn về nơi khác.
« Bản cung cho dù không tốt cũng không cần ngươi thương cảm. »
Dung tu nghi nhíu mày, cảm khái nói: « Ngày xưa muội muội mới được phong làm Tu nghi, được tỷ tỷ chiếu cố không ít, lần này tỷ tỷ gặp chuyện, muội muội há thờ ơ lạnh nhạt? »
« Tiện tỳ mãi chỉ là tiện tỳ, có tư cách gì càn rỡ trước mặt bản cung!? »
Dung tu nghi bò lên long sàng, từ cung tỳ thấp nhất cung Phượng Tê tung người trở thành Chính nhị phẩm Tu nghi, làm không biết bao người hận nghiến răng nghiến lợi ; Thục phi lúc ấy thật không ít chiếu cố, cơ hồ là mỗi lần gặp mặt đều làm Dung tu nghi sinh một bụng tức không có chỗ phát.
Dung tu nghi nghe vậy thần sắc biến đổi nhưng áp chế xuống. « Ở đây ai có thể tiếp tục bước đi mới là người thắng! Bất kể Thục phi ngươi xuất thân rất cao quý, còn không phải nghèo túng như bây giờ! Hạ gia rơi đài, Thục phi ngươi chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Bệ hạ coi như để ngươi tại vị Phi thì thế nào? Con cái tội thần như ngươi chẳng phải ti tiện hơn tiện tỳ ta sao?! Aha, ngươi cho rằng ngươi ngồi được phi vị này bao lâu? »
« Tiện tỳ chính là tiện tỳ, ngồi cao tới đâu mãi cũng chỉ là một tiện tỳ thôi. Ngươi tưởng rằng bệ hạ vẫn còn thích ngươi? Ngươi nghĩ ngươi dựa vào hoàng hậu nương nương thì cho là ngươi có thể vô tư? Tỉnh lại đi Dung Tiếu! Ngươi từ cung hoàng hậu đi ra, hoàng hậu sẽ tha cho ngươi?! Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả bản thân chết như thế nào ngươi cũng không biết! »
« Làm càn! » Dung tu nghi gầm lên, « Bản cung kính ngươi vì ngươi là Thục phi, chứ ta vô ý dây dưa cùng ngươi! Ngươi nhiều lần ngôn ngữ nhục nhã ta, hiện tại lại dám bất kính đối Hoàng hậu nương nương! Thục phi, ngươi có biết tội của ngươi không! »
Thục phi ngẩn ra, bị Dung tu nghi gầm lên mà cả kinh bối rối. Dung tu nghi thấy thế hừ một tiếng, quay đầu lại: « Thỉnh Tôn công công tiến vào. »
Tôn Đắc Trung bình tĩnh lộ mặt vào điện, nhìn phía Thục phi ngẩn ngơ, lấy ra thánh chỉ... Sơ Đào thấy tình thế, lại thấy Thục phi ngồi yên thì vội tiến lên đỡ Thục phi quỳ xuống.
... Thục phi dĩ hạ phạm thượng, vọng nghị triều sự, mất hết hiền đức, lập tức cách chức xuống Tòng lục phẩm Thuận dung, dời khỏi chính điện cung Linh Tê vào ở sườn điện cung Lan Nguyệt...