Thiên Nhi thụ sủng nhược kinh, trên khuôn mặt nhỏ viết đầy sợ hãi và mừng rỡ, đi theo Xuân Phân gọi "Xuân Phân cô cô", kéo đông kéo tây hỏi chuyện.
Xuân Phân không kiên nhẫn, ngừng bước liếc nhìn Thiên nhi, "Ngươi đã quên ngươi là người Ý cô cô dạy dỗ sao? Dáng vẻ như vậy chẳng phải làm mất mặt cung Phượng Tê."
Thiên nhi cả kinh im miệng, cúi mắt nhận sai nói: "Cô cô dạy phải. Nhưng nô tỳ... Không hiểu vì sao ngài lại chọn nô tỳ, lỡ như nô tỳ nơi nào đụng phải Hoàng hậu nương nương thì làm sao ạ?"
Xuân Phân nhu hòa cười, "Chọn ngươi tất nhiên là vì ngươi ưu tú. Những này qua ngươi theo Ý cô cô học hỏi nhiều như vậy, hẳn là biết làm một cung tỳ sinh tồn như thế nào ở trong cung. Nhớ kỹ, Hoàng hậu nương nương phân phó cái gì thì ngươi nghe cái đó; lời không nên nói thì đừng nói, chuyện không nên làm thì đừng làm; càng đừng có ý đồ đi chiêm ngưỡng phượng nhan Hoàng hậu nương nương. Cứ thành thành thật thật nhất định sẽ không có chuyện gì."
Thiên Nhi gật đầu như giã tỏi, liên tục dạ thưa, bộ dáng làm Xuân Phân không khỏi nói thầm, cái đứa nhìn ngơ ngơ thế này thật là người của Uyển quý phi?
Xuân Phân thu hồi tâm tư, uh một tiếng, dẫn Thiên Nhi đi gặp Hoàng hậu.
Tiêu Quân Nhã quan sát Thiên Nhi, rồi cho đòi Tiết, Chương hai vị ngự y đi theo.
Lần này Tiêu Quân Nhã gióng trống khua chiêng đi cung Trường Hi, một là vì làm cho Thái hậu nhìn; Tô Hành coi như cũng hơi nghi hoặc nhưng ngoài miệng vẫn sẽ nói nàng hiền huệ nhân minh.
Cung Trường Hi.
Lương Võ dẫn theo một đám thái giám cung nữ đi ra nghênh đón. Tiêu Quân Nhã xuống xe phượng, nhìn một mảnh cung nhân đang quỳ, để Vương Phúc An đỡ mình bước lên bậc thang. Cung nữ hầu tại ngoài điện thấy Hoàng hậu tiến đến thì một mực cung kính hành lễ. Tiêu Quân Nhã khoát tay cho họ đứng lên mới đi vào trong điện.
Là cháu ruột Thái hậu, lại là một Quý phi, cung Trường Hi khá là xa hoa. Trên tường là một bức mẫu đơn, màu sắc diễm lệ nhưng không mất nhu hòa, hoa nở minh diễm sung mãn... Vẻ hoa cùng chủ điện này quả thật tương xứng.
Từ trong điện đi ra hai cung nữ, đều là tâm phúc Kỷ Thi Vân. Hai người đồng loạt hành lễ, Hương Lăng còn chưa nói gì thì Tiêu Quân Nhã đã đi vòng qua, hướng vào trong điện mà đi. Hương Lăng giật mình, đảo mắt lại nhìn thấy Thiên Nhi, tự cảm giác mình không nói gì tốt hơn.
Nội điện. Kỷ Thi Vân đang được Lãnh Thúy đỡ lên; tóc xõa, hai gò má ửng đỏ, sắc môi nhợt nhạt; cổ áo lơi lơi, một vài sợi tóc che ở trước ngực; một mỹ nhân đang bệnh; có vẻ điềm đạm động lòng người, bộ dáng có thể không thua gì Liên Khả Hân.
Tiêu Quân Nhã đứng ở giữa điện dừng lại bước chân; Kỷ Thi Vân tựa ở đầu giường, xuyên qua màn nhỏ mỏng thấy Tiêu Quân Nhã, yếu ớt nói: "Thần thiếp không thể xuống đất, mong hoàng hậu nương nương thứ tội."
"Nàng hãy nghỉ ngơi đi. Tỷ muội chúng ta cần gì những nghi thức xã giao này." Tiêu Quân Nhã cười, chuyển mắt hỏi Lãnh Thúy: "Ngự y nói thế nào?"
Lãnh Thúy hành lễ, nói: "Hồi nương nương, Vương viện phán nói là nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt."
Tiêu Quân Nhã gật đầu. "Vương viện phán bây giờ ở đâu?"
"Thưa, ở thiên điện đợi ạ."
"Y thuật Vương Thanh bản cung tin tưởng. Muội muội không sao, bản cung cũng yên tâm." Nàng nhìn Kỷ Thi Vân, "Là thế này, hôm nay bản cung tới có gọi Tiết, Chương hai vị ngự y đi theo, chung quy tới cũng đã tới, sẵn tiện thỉnh mạch cho muội muội luôn đi, để bản cung còn có chuyện khai báo cho Thái hậu và bệ hạ."
Kỷ Thi Vân nghe vậy cười nhạt: hóa ra hoàng hậu cho là ta giả bệnh. "Phiền nương nương nhọc lòng rồi- khụ... Thần thiếp thực sự không thích hợp gặp người, nương nương tới thăm, thần thiếp rất cảm kích, nếu lây bệnh cho nương nương, tội thần thiếp lớn lắm."
"Tỷ muội chúng ta không giống người khác, bản cung nào có chú ý lây bệnh hay không lây bệnh." Nàng nhìn Thiên Nhi, rồi lại nhìn Xuân Phân: "Mau mời hai vị ngự y vào."
Xuân Phân lên tiếng trả lời và lui xuống. Không bao lâu sau, hai ngự y khom lưng đi vào điện. Việc bắt mạch ở hậu cung có rất nhiều quy định. Thiên Nhi vén màn, nhãn thần hơi có né tránh nhìn vào trong, rồi rũ mắt xuống ngay. Kỷ Thi Vân nhìn người xốc màn, bất động thanh sắc vươn tay ra; Lãnh Thúy nhanh lấy khăn đậy cổ tay nàng lại. Chương ngự y quỳ gối trước giường, nín thở ngưng thần đưa tay bắt mạch.
Tiêu Quân Nhã ngồi ghế, cười nói: "Nói thế nào, bản cung hẳn nên gọi nàng một tiếng tỷ tỷ."
"Không dám. Nương nương chiết sát thần thiếp."
Tiêu Quân Nhã cười, "Tỷ tỷ cùng bệ hạ quan hệ thân thiết từ nhỏ, điểm ấy bản cung còn kém, cho nên bản cung gọi nàng tỷ tỷ là phải rồi."
Kỷ Thi Vân dựa đầu giường, mắt sâu kín nhìn Tiêu Quân Nhã. "Như thế là đại bất kính, hoàng hậu nương nương đừng đùa giỡn như thế với thần thiếp."
"Bản cung không có đùa mà." Tiêu Quân Nhã cười, nhìn nhìn Thiên Nhi, chợt than thở: "Aiz, thôi được, Quý phi nếu không muốn, vậy dễ tính."
Kỷ Thi Vân khóe môi co quắp, giơ tay lên vuốt ve mi tâm. "Hậu cung có tôn ti, nếu Hứa phi còn sống, hoàng hậu có thể gọi nàng tỷ tỷ. Nhưng tiếng tỷ tỷ này của nương nương, thần thiếp không gánh nổi."
"Muội muội nói phải, là bản cung hồ đồ." Tiêu Quân Nhã sâu sắc gật đầu. Kỷ Thi Vân tự hạ mình trước mặt nàng là chuyện nàng thích nhìn xem.
Chương ngự y xoay người, hướng Hoàng hậu nói Quý phi bị phong hàn và vì sao. Kỷ Thi Vân cũng có nghe, giận đến tái mặt mà ho khan. Trong khi Tiêu Quân Nhã nghe tiếng ho mà cười thầm, và ra vẻ cái gì cũng không biết, còn dặn dò người ta nghỉ ngơi. Kỷ Thi Vân không hiểu Tiêu Quân Nhã là thật không biết hay giả không biết, Chương ngự y rõ ràng là nói nàng thân thể nhiễm hàn, ngâm nước lạnh mà thành phong hàn. Nếu không chú ý thì thực sẽ không hiểu hàm ý bên trong. Và Chương ngự y rất được vua tín nhiệm, Quý phi thao túng không được. Kỷ Thi Vân nhìn Tiêu Quân Nhã hỏi kỹ triệu chứng, lại dặn dò Hương Lăng Lãnh Thúy tỉ mỉ nhớ kỹ, thì không yên lòng.
Hoàng hậu, ngươi nghe không hiểu hay giả nghe không hiểu?
Chương ngự y vừa nói xong bệnh chứng, lại có phần muốn nói lại thôi, Tiêu Quân Nhã nhìn thấy: "Còn có việc gì hả? Chương ngự y cứ nói đừng ngại."
"Cái này..." Chương ngự y ngập ngừng, "Quý phi nương nương có triệu chứng của thể hàn, nếu không cố gắng điều dưỡng, e là..."
Thể hàn rất khó có thai, dù là dùng thuốc và châm cứu điều dưỡng thì ít nhất phải ba năm rưỡi.
Lời của Chương ngự y Kỷ Thi Vân tất nhiên không tin. Tiêu Quân Nhã cau mày, lại để cho Tiết ngự y tiến lên bắt mạch. Kỷ Thi Vân không kiên nhẫn: ngự y Tiêu Quân Nhã tìm đến có thể tin được sao?
Kết quả cũng như Chương ngự y. Thể hàn. Tiêu Quân Nhã ngưng trọng, quay đầu phân phó Vương Phúc An gọi Vương Thanh tới. Chuyện lớn như vậy nếu y không chẩn ra thì là thất trách.
Vương Thanh bị gọi tới phân phó bắt mạch cho Kỷ Thi Vân. Bầu không khí trong điện khiến người ta không dám thở mạnh, Vương Thanh trong chốc lát cũng không có manh mối, chỉ cảm thấy áp lực, sau một hồi hỏi han mới bắt được mạch.
Kỷ Thi Vân tin tưởng Vương Thanh, bởi vì y không phải người của Tiêu Quân Nhã, trong khi Tiết và Chương thì khác, Kỷ Thi Vân tất nhiên không tin được. Mà khi hai chữ thể hàn từ miệng Vương Thanh nói ra, Kỷ Thi Vân mới hoảng hồn.
"Ba vị ngự y chẩn đoán giống nhau, hẳn là không sai được." Tiêu Quân Nhã nói. Nàng nhìn Vương Thanh: "Vương viện phán, bệ hạ trước sau như một coi trọng y thuật của ngươi, lần này ngươi thất trách thực sự làm bản cung thất vọng."
Bịch! Vương Thanh nghe vậy quỳ xuống dập đầu.
"Mà thôi. Tuy ngươi thất trách nhưng may mà không có sai lầm lớn. Đi xuống lãnh phạt đi."
"Tạ nương nương ân điển." Xử phạt cũng không nặng, Vương Thanh thở phào nhẹ nhõm, đi ra cung Trường Hi.
"Muội muội cũng nghe thấy rồi, thể hàn là đại sự, bản cung sẽ để Chương ngự y lại đây." Tiêu Quân Nhã nhấp trà, nói.
"Phong hàn so với thể hàn ngược lại cũng không nghiêm trọng, nhưng phong hàn cũng không tốt." Tiêu Quân Nhã đảo mắt nhìn hai vị ngự y, hỏi: "Hai vị có biện pháp gì?"
Tiết ngự y: "Thưa, dẫn mồ hôi ra nhiều là được ạ."
Tiêu Quân Nhã cười, nhìn Xuân Phân nói: "Còn không mau chuẩn bị chăn ấm." Hôm nay không nóng, đắp mấy lớp chăn ấm cũng không nóng mấy đâu.
Xuân Phân sai người lấy không dưới 10 cái mền, ý đồ muốn ngộp chết Quý phi.
"Hoàng hậu, thần thiếp không có sốt, không cần chăn ấm." Kỷ Thi Vân nhìn đống chăn ấm, mí mắt liền nhảy dựng.
"Đề phòng luôn luôn tốt hơn. Phương thuốc dân gian cũng có chỗ tốt; nghe nói muội muội hôm qua phát sốt, nằm nửa ngày mới tốt. Có thể thấy phong hàn lợi hại. Lời của ngự y, muội chỉ cần nghe thôi là được, chung quy không có chỗ hại đâu."
Kỷ Thi Vân không phản bác được, để cho Thiên Nhi và Xuân Phân đắp 6 cái chăn. Tiêu Quân Nhã ngồi ghế nhàn nhã phẩm trà. Đặt trà trản lên bàn, nàng gọi Tiết ngự y sang xem thương thế trên tay mình. Tiết ngự y hiểu Hoàng hậu dụng ý là cố ý trì hoãn thời gian.
Hai người nói nói một hồi lại quay lại tới Kỷ Thi Vân, Tiêu Quân Nhã thấy đủ rồi, mới nhìn người trong màn chồng chồng điệp điệp chăn ấm, nói:
"Muội muội nghỉ ngơi đi, bản cung hồi cung đây."
Kỷ Thi Vân cố thở ra, cố cười, thở hồng hộc nói: "Nương nương đi thong thả, thần thiếp sẽ không tiễn."
Chưa tới ba khắc, Kỷ Thi Vân đầu đầy mồ hôi, chảy đến ướt gối. Chăn ấm dùng trong mùa đông, không hề nhẹ chút nào.
"Uh, nàng hãy nằm nghỉ đi. Được rồi, cung nữ này sẽ để lại cho nàng dùng." Tiêu Quân Nhã cười nhìn Thiên Nhi, "Hầu Uyển quý phi cho tốt, bản cung sẽ để ngươi ở đây."
Thiên Nhi liên tục cúi chào; dù trong óc là ong ong.
"Chương ngự y chiếu cố Uyển quý phi nhé, phong hàn phải trị, thể hàn càng phải chữa khỏi." Tiêu Quân Nhã khoát tay lên lưng bàn tay Vương Phúc An, ném một câu như thế mới xoay người rời đi.