Tiêu Quân Nhã vấn an Thái Hậu trở về, Vũ Đồng hầu ở trong Phượng Tê cung, nhìn thấy nàng vào điện vội chạy qua.
Vũ Đồng: « Nương nương, người bên Triệu phi vừa đến. »
Mắt Như Ý giật giật.
Tiêu Quân Nhãphân phó Xuân Phân: « Ngươi đi lấy nước ô mai cho ta đi. Hôm nay nóng thật. »
Xuân Phân lên tiếng đáp rồi xoay người rời đi.
Như Ý đỡ hoàng hậu vào nội điện.
Vũ Đồng: « Triệu phi sai Mạt Mạt nói, thanh quản của nàng có thể là bởi vì uống nhiều rượu trái cây, hiện tại không thể nói chuyện, mong nương nương hướng Bệ hạ Thái Hậu nói một tiếng, nàng không thể thỉnh an mấy ngày. »
Tiêu Quân Nhã cười: « Bản cung không phải đã miễn nàng thỉnh an sao. Thái Hậu còn hỏi bản cung về nàng nữa mà. Ngươi đến Dương Tử cung, nói nàng hãy an tâm, bản cung đã biết. »
« Dạ. »
« Chờ một chút. Hãy ghé Ngự Y Viện gọi hai vị Viện phán... Ugh, nhiều hơn cũng không sao, cho bọn họ nhìn xem Triệu phi, rồi về đây bẩm báo. »
« Tuân lệnh! » . KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tr𝘂уệ𝓃 tại { Trù𝗺Tr𝘂 уệ𝓃﹒VN }
Vũ Đồng đi ra Phượng Tê cung. Trong điện chỉ còn Tiêu Quân Nhã và Như Ý:
« Như Ý, ngươi thấy thế nào? »
«... Vương Viện phán từng nói, Triệu phi là bị hạ độc tổn thương đến thanh quản. Triệu phi cũng đã giấu kỹ nhưng toàn cung không đến một ngày đều biết hết rồi, mà nay, Triệu phi lại phái người đến nói nàng (có thể bị) viêm họng, tạm thời không thể nói chuyện cho nương nương, kiêng cử mấy ngày sẽ hết. Có thể thấy Triệu phi không muốn chính diện giao phong với hung thủ, hoặc là thân phận hung thủ không phải Triệu phi có thể lật đổ. »
Cũng không phải lần đầu tiên Quân Nhã hỏi Như Ý, cho nên Như Ý suy nghĩ một lúc mới nói. Vừa lúc Xuân Phân bưng nước ô mai vào, nghe được lời Như Ý nói thì mắt thoáng động, đem nước ô mai đưa cho Quân Nhã.
Xuân Phân: « Bệ hạ thích chất giọng của nàng, nàng làm sao dám nói thanh quản nàng bị hạ độc? Theo nô tỳ thấy, trước mắt không nói đến thân phận hung thủ có phải người Triệu phi có thể ngay mặt đối kháng, biết đâu chừng Triệu phi chỉ đơn giản là bảo trụ vũ khí duy nhất của nàng mà thôi? »
Tiêu Quân Nhã uống ngụm nước, nhìn Như Ý không sao cả mà cười.
Như Ý: « Phi tần sắc - nghệ song tuyệt không ít, Triệu phi chủ yếu thắng ở cơ hội. Nữ nhân trong cung dù tốt cũng không nhất định sẽ vào mắt bệ hạ. »
Tiêu Quân Nhã gật đầu, « Như Ý nói đúng. » Trong cung chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, mấu chốt là được nhà vua sủng ái. Nếu chỉ nhờ vào sắc đẹp thì cũng chỉ là một cái xác không hơn.
Chủ tớ ba người bỏ qua Triệu phi không nói nữa, mà nói những chuyện khác.
+
Vũ Đồng lĩnh Vương Thanh vào điện ; Vũ Đồng nhớ trước đó vài ngày ở tiền điện Phượng Tê cung, thấy Triệu phi mỹ lệ, giọng nói uyển chuyển hàm xúc, nhưng hôm nay vào Dương Tử cung, nhìn lại Triệu phi chỉ thấy ảm đạm thất sắc... Không có tiếng, Triệu phi cũng không có cái gì.
Lần trước Vương Thanh đã nói rõ ràng, nên lần này hoàng hậu chỉ là sai y hãy cố gắng mau chữa khỏi thanh quản cho Triệu phi. Đây vẫn là bí mật đấy! Chủ nói thế nào, y chỉ cần nghe theo là được.
+
Do Đức phi có thai, Thái Hậu đã điều một ít cung nhân đến Trường Nhạc cung, vì vậy cần phải thẩm vấn nhiều hơn, thời gian cũng lâu hơn. Sau giờ Ngọ, Vương Phúc An dẫn Hà Trác tiến vào. Tô Hành cũng vừa tới không lâu.
Trường Nhạc cung có một tiểu cung nữ có giao tình tốt với Diêu quý cơ, đã từng hỏi Đức phi thường tiêu xài như thế nào, lúc đó Đức phi đang đắc sủng, cung nhân Trường Nhạc cung cũng nở mặt, đề cập tới chủ nhà mình tất nhiên là nói hết. Việc này vừa lúc phát sinh trước một ngày Đức phi gặp chuyện, thành ra Diêu quý cơ trở thành người hiềm nghi lớn nhất. Ngoài ra, Hinh phi cũng không thoát khỏi liên can, bởi vì có cung nữ thấy cung nữ Hạ Châu của Hinh phi lui tới khu vực lân cận Trường Nhạc cung.
Chuyện nhấc tới Diêu quý cơ, Tô Hành đứng bên ai vừa nhìn đã biết, tuy nhiên đây là lời khai từ Trường Nhạc cung, Hinh phi lại không có bằng chứng ngoại phạm nào khác, cho nên Tô Hành phải sai Hà Trác đi cả hai cung bắt người. Lúc Tôn Đắc Trung đi Lâm Hoa cung cho đòi Hạ Châu, Hinh phi đã thấy sự tình không ổn: Đang yên đang lành, tại sao lại đến Lâm Hoa cung đòi người? Tổng quản thái giám còn tự mình đến nữa.
Hinh phi: « Tôn công công, bệ hạ cho đòi cung nhân của bản cung có chuyện gì vậy? »
« Hồi Hinh phi nương nương, cụ thể thế nào nô tài không rõ, nhưng nói chung là có quan hệ với Đức phi nương nương. »
Hinh phi cau mày suy nghĩ: là việc Đức phi sảy thai sao? Nàng còn muốn hỏi thêm thì Tôn Đắc Trung đã mang người rời đi. Hạ Châu quay đầu lại nhìn Hinh phi vài lần cũng chỉ được những ánh mắt cảnh cáo. Chân Hạ Châu bất giác run rẩy.
« Nương nương, ngài không cần lo lắng, bệ hạ sủng ngài như vậy, làm sao vì việc nhỏ này trách tội nương nương. » Hạ Lệ nói. « Hạ Châu theo ngài biết bao nhiêu lâu, ngài đối đãi nàng tốt như vậy, nàng sẽ không hại nương nương đâu. » Chỉ mong nha đầu kia có đầu óc một chút, đừng ăn nói lung tung. Hạ Châu mặc dù là thị nữ bên người, nhưng phần lớn thời điểm chỉ có Hạ Lệ bên cạnh Hinh phi cho nên Hạ Châu tương đối rảnh rỗi, dù cả ngày không thấy Hinh phi cũng không có nói cái gì.
Hinh phi: « Vậy sao? Việc nhỏ à? Đây là hoàng tự đấy. »
Hạ Châu là cung nữ bên người hầu hạ nàng, nàng đã nhìn thấy trong mắt nó có sự khủng hoảng, nói không có việc gì, ai tin?
Ai đã lợi dụng ta? Ai đã (sử) dụng Hạ Châu?
« Đi, theo bản cung nhìn xem. » Hinh phi nói.
Khi Hạ Châu bị đưa đến Phượng Tê cung, chân đã mềm oặt đến không thể cử động, cô quỳ rạp dưới nền gạch, không nói một lời. Trên đường tới đây, một lí do thoái thác cô nghĩ mãi cũng không ra. Vài cung nhân bên Đức phi, thậm chí là những người hôm đó vô tình gặp ở Trường Nhạc cung đều bị gọi đến, dù có ngốc mấy cô cũng hiểu được chuyện đã bại lộ.
Tiêu Quân Nhã: « Hạ Châu, bản cung hỏi ngươi, hôm qua ngươi có đi qua Trường Nhạc cung không? »
Hạ Châu dập đầu cầu xin: « Bệ hạ, hoàng hậu, nô tỳ có tội... nhưng nô tỳ bị ép! Người ta lấy mạng cả nhà nô tỳ uy hiếp, là nô tỳ bị ép! Cầu bệ hạ hoàng hậu tha nô tỳ một mạng... »
Tôn Đắc Trung đưa mắt với tiểu thái giám, vài người liền tiến lên kéo Hạ Châu lên, song cả người Hạ Châu mềm oặt không có sức, có tiểu thái giám liền xách cổ áo nàng để tránh nàng dập đầu. Cái nền của Phượng Tê cung làm bằng bạch ngọc thạch, nếu để dơ là tội lớn...
Tô Hành: « Có tội gì, ngươi nói đi! »
Hạ Châu hoảng sợ, lắp bắp nói: « Th-thưa... bệ hạ... Hôm... hôm đó, Vu lương nhân tìm nô tỳ, cho nô tỳ một số tiền... bảo... bảo nô tỳ giúp... giúp nàng... làm một chuyện. Nô tỳ đã đã thu bạc, nên đáp ứng... làm việc cho nàng... nào nào biết... Vu lương nhân bảo nô tỳ đi hại Đức phi Nương nương... Nô tỳ lúc ấy vừa nghe liền... liền vội nói không muốn... Nhưng, nhưng Vu lương nhân lấy... mạng cả nhà nô tỳ ra uy... hiếp... »
Tiêu Quân Nhã dò xét thần sắc Tô Hành, thấy mặt mày y đầy sự tức giận.
« Vu lương nhân... đã...đã tẩm bạch phụ tử phấn lên quần áo, và...và cho nô tỳ một phần, rồi sai nô tỳ giả tạo... thành Hinh phi nương nương mưu...hại hoàng tự... Bệ hạ, nương nương, nô tỳ nói đều là thật! Cầu bệ hạ nương nương tha nô tỳ một mạng! » Hạ Châu nói tiếp, và muốn dập đầu nhưng tiểu thái giám đã níu áo ngăn lại.
« Vu lương nhân... » Tiêu Quân Nhã thì thầm, nhãn thần u tối nhìn Hạ Châu. Xuân Phân thì thầm khen: Hạ Châu thông minh. Vu lương nhân đã chết, người chết không thể đối chứng, lấy Vu lương nhân ra đúng là cực kỳ thông minh. Mặc kệ cô ta bảo vệ ai, phần trung tâm này đúng là khó có được.
Vừa bước vào Phượng Tê cung, Hinh phi nghe được Hạ Châu nói, cùng Hạ Lệ liếc mắt nhìn nhau. Bình thường yêu thương Hạ Châu đúng là không uổng. Rồi Hinh phi đau thương buồn bã hướng vua và hoàng hậu thi lễ, nhìn Hạ Châu khóc ròng mà chán chường thở dài, sau hướng Tô Hành cúi mắt nói:
« Bệ hạ, Hạ Châu luôn hầu hạ thần thiếp, là người cực kỳ nhu thuận, không ngờ... nàng gây ra tai họa... Là thần thiếp quản giáo cung nhân không tốt, thần thiếp nguyện ý lĩnh tội. »
Án Đức phi Tô Hành đã nhận định là Vu lương nhân gây nên, lời Hạ Châu nói ngoại trừ giúp Hinh phi tranh thủ đồng tình ra thì không còn gì khác, cho nên y trấn an Hinh phi vài câu. Trước mặt Tiêu Quân Nhã, y cũng khó mà nói những lời thân thiết.
Nhìn bộ dáng nhà vua và Hinh phi, Xuân Phân cười lạnh trong lòng: hạ nhân Hinh phi quả là tốt. Hồi hoàng hậu và cô ta rơi xuống nước, làm cả hai người sảy thai là do một cung nữ của cô ta muốn giúp cô ta giải quyết hoàng hậu mà bày mưu như thế, nhưng không ngờ cả cô ta cũng bị rơi xuống nước. Hiện tại là Hạ Châu bị Vu lương nhân mua chuộc hại Đức phi sảy thai. Người của Hinh phi quả thật trung thành!
Tiêu Quân Nhã mỉm cười, thuận theo Tô Hành trấn an vài câu và nhắc: « Bệ hạ, nếu đã chứng minh bạch phụ tử phấn là từ Vu lương nhân, vậy chuyện đá sỏi... » Nàng dần dần thấp giọng nói mà không có nói ra, nàng chỉ muốn nhắc nhở một chút mà thôi. Bạch phụ tử phấn ngay từ đầu đã nhận định là Vu lương nhân rồi, nhưng đá sỏi thì còn chưa có điều tra ra.
Tô Hành cho Tôn Đắc Trung một ánh mắt, Tôn Đắc Trung xoay người đi sườn điện xem Thanh Nha đã được thẩm vấn ra sao, và bảo Hinh phi đi trước.
« Hinh phi... Hinh phi nương nương! Cầu nương nương xem nô tỳ hầu nương nương tận tâm tận lực mà bảo vệ một nhà nô tỳ! » Hạ Châu thấy Hinh phi đi, vội kêu lên.
Hinh phi khựng lại. Tôn Đắc Trung trừng mắt Hạ Châu: « Lớn mật! Bệ hạ hoàng hậu còn không có lên tiếng, ngươi dám!"
Lệ trong mắt Hạ Châu cuồn cuộn rớt xuống, máu trên trán chảy tới cằm... Cô quyết đổ hết lên Vu lương nhân, cô nghĩ, người đó... cô cũng đã hộ rồi, nếu họ còn lương tâm thì chí ít cũng có thể chiếu người nhà cô.
Hinh Phi xoay người, khó xử nhìn Đế - Hậu ngồi trên tháp.
Hoàng hậu khẽ thở dài, hướng Tô Hành nói: « Bệ hạ, giao cho Hinh phi không sao đâu. »
Tôn Đắc Trung vừa nghe lời này, vội tiến lên, khom người hồi bẩm: « Hồi bệ hạ, hoàng hậu, Thanh Nha đã thẩm vấn xong. Thanh Nha.... Thanh Nha nói Diêu quý cơ tuy có sai nó hỏi thăm Đức phi nương nương, nhưng chỉ có một lần đó mà thôi, ngược lại Chỉ Cần - cung nhân cùng điện - có chút dị thường. Hà Phó thống lĩnh gọi Chỉ Cần đến, Chỉ Cần liền một mực chắc chắn là Hinh phi sai nó đi lấy đá... »
Nghe vậy, Tô Hành trầm mắt xuống ; Tiêu Quân Nhã hơi nhíu mi ; Hinh phi cũng giật mình, vội quỳ xuống: « Bệ hạ, hoàng hậu, thần thiếp quả thật không biết việc này! Mong bệ hạ, nương nương minh xét! »
Tô Hành cười lạnh, nhìn Tôn Đắc Trung: « Tôn Đắc Trung, gọi Diêu quý cơ tới cho trẫm ; cả cung nữ Chỉ Cần nữa. Việc này trẫm quyết phải tra rõ! »