Tiêu Quân Nhã tất nhiên không thể rõ ràng cự tuyệt, chỉ có thể nói để Đức phi yên lòng. Đức phi lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu muốn giữ người như vậy bên mình thì, nếu dùng tốt thì ngươi sẽ dẫm lên xương cốt của người; còn không tốt thì người sẽ dẫm lên xương cốt của ngươi.
Tiễn Đức phi đi, Tiêu Quân Nhã gọi Xuân Phân:
- Đợi một chút nữa đi qua Lãnh Cung đưa hỏa lò và chăn đệm. Xem bên đó thiếu cái gì thì đưa cái nấy.
- Tại sao chứ, nương nương??
- Bệ hạ chưa biết Liên Khả Hân sẩy thai. Ta muốn ngài ấy biết.
Như Ý lên tiếng:
- Liên thị hận nương nương nhất, nếu nhận đồ vật từ ngài cô ta e sẽ tức chết.
Xuân Phân cười vui nói:
- Nếu chuyện cô ta bị cường loan khắp toàn cung thì không còn gì tốt hơn.
Tiêu Quân Nhã chỉ cười nhạt không nói, phân phó Xuân Phân đi làm việc. Lấy thủ đoạn của Đức phi, e là chuyện Liên Khả Hân bị cường không chỉ truyền khắp cung.
Dùng xong ngọ thiện, Tiêu Quân Nhã nhàn nhã nhìn Thanh Trúc mới làm ra đồ mới. Vương Phúc An từ ngoài vào, kề sát vào Hoàng hậu thấp giọng nói:
- Nương nương, bệ hạ đã biết chuyện này.
- Sau đó thì sao?
- Bên ngoài truyền rằng Liên thị cấu kết cùng thị vệ; hài tử là dã loại.
- Thái hậu cũng nghe được, nghĩ quá mất mặt hoàng gia, nhanh đi ngăn lại lời đồn. Thái hậu muốn diệt Liên thị, nhưng Đức phi và Uyển quý phi lại nói Liên thị lúc này không động được. Thái hậu mới châm chước một phen, rồi quyết định là để lại Liên thị một mạng. Chỉ là, sai người cầm những thứ nương nương đưa qua tất cả mang ra khỏi Lãnh Cung. Sau lại hạ chỉ, bất kì phi tần nào cũng không được tới Lãnh Cung, để Liên thị tự sinh tự diệt ở đó.
- Về phần bệ hạ, khi nghe được tin, Tôn Đắc Trung nói không có phản ứng gì, toàn bộ đều giao cho Thái hậu xử lý.
Đế vương tôn nghiêm, mặt mũi hoàng gia, há để ngươi làm bẩn? Liên Khả Hân không phải Chu Y, mang tội tư thông có thể chết. Coi như Liên gia bỏ mặc, không để ý tới cô ta chết sống nhưng cô ta đã đắc tội quá nhiều người, ai cũng nghĩ cô ta chết thì không đủ để giải hận, phải giữ cô ta sống để hành hạ mới được. Hơn nữa, Tô Hành không chỉ là một người đàn ông mà còn là một vị vua, sủng phi ngày xưa của mình không chỉ có tâm địa rắn rết, thủ đoạn độc ác, mà còn vụng trộm cấu kết với đàn ông khác, thậm chí mang thai, và quan trọng nhất là Liên Khả Hân được ngự y nói không thể sinh dưỡng. Thì là y không ưa nữ nhân đó nữa, nhưng là đàn ông, đều sẽ thấy mất mặt, không thể nhẫn nhịn. Song Tô Hành lại không có phản ứng gì?? Không biết là vì cố nén, hay là thật sự nghĩ không sao.
Khi Tô Hành trở lại điện Trường Sinh nghỉ ngơi, Tiêu Quân Nhã mới biết y thật sự cảm giác không sao. Nàng vốn định trấn an mà, xem ra cũng không cần.
Tô Hành ăn xong chén cháo táo đỏ, hỏi nàng:
- Nghĩ sao mà đưa đồ qua Lãnh Cung?
Nàng ngẩn ra; khuấy cháo, cúi mắt nói:
- Đại khái là động lòng trắc ẩn.
- Aiz! Quân Nhã, nàng làm sao thiện lương như vậy? Thiện lương đến nỗi làm trẫm muốn thời thời khắc khắc mang theo nàng bên cạnh mới yên tâm.
Nàng dịu dàng cười:
- Thần thiếp thiện lương không tốt sao?
- Tốt chứ, tất nhiên là tốt... - Tô Hành lắc đầu cười, vẻ bất đắc dĩ, - Quân Nhã, thiện tâm của nàng, không phải ai cũng có; bằng không nàng sẽ tự hại mình.
Nàng không ngờ Tô Hành sẽ nói vậy với nàng.
Tô Hành đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, ôm nàng nói:
- Không sao. Sau này có trẫm bảo vệ nàng. – Y ôm chặt lấy nàng.
Y cúi người hôn trán nàng, mi tâm trước cau lại giãn ra, tiếng nói mang theo vài phần mị hoặc:
- Được rồi, trẫm không quấy nàng ăn cháo.
Y thả nàng ra và trở lại ghế ngồi; xem nàng còn hơi ngơ ngác, cười nói:
- Trẫm nghe nói mấy nha đầu cận tỳ của nàng lại may đồ mới cho hài tử, ăn xong rồi dẫn trẫm đi xem đi.
Nàng đỏ mặt đồng ý, rồi cúi mắt từ tứ ăn hết cháo, mà trong lòng như có điều suy nghĩ...
==========
Vài ngày sau, nàng trở về cung Phượng Tê.
Trong điện trải thảm. Những thứ có góc cạnh đều được dời đi. Tất cả lư hương đều thay đổi. Và huân hương là hương an thần, không nồng, do vua phân phó đặc chế.
Thai qua ba tháng đã vững. Mặc dù đã có chỉ hậu phi không được quấy rối Hoàng hậu dưỡng thai nhưng vài người giao hảo với Hoàng hậu vẫn sẽ mấy ngày qua một lần.
Nay gần cuối năm, trong cung cũng bận rộn, song Hoàng hậu phải dưỡng thai cho nên việc trong cung rơi xuống Đức phi và Uyển quý phi. Vốn là mọi việc nếu hai người thương lượng không ổn thì sẽ tới hỏi Hoàng hậu, sau Hoàng hậu chối từ, bảo bọn họ hoặc là hỏi Thái hậu hoặc là tự quyết định.
Vua sủng Hậu, rất chịu khó qua lại cung Phượng Tê.
Đáng giá nhắc tới là tân sủng Ninh thuận dung và Vạn canh y, được tấn vị sau khi thị tẩm, một thì là Tòng ngũ phẩm Sung dung, một thì là Chính thất phẩm Mỹ nhân. Tuy nói phong cảnh đại thịnh nhưng không thể nào che mất sự sủng ái của Hoàng hậu.
Ninh sung dung mảnh mai, tướng mạo thanh lệ thanh tú, tính tình phách lối, ngang ngược. Vạn mỹ nhân thì hòa khí, tính tình hiền hoà, dung mạo kiều diễm như hoa, nhiều người thích tiếp xúc.
Hôm đó, Xuân Phân nói chuyện với Hoàng hậu về việc Ninh sung dung hôm qua mâu thuẫn với Lưu quý nhân, ầm ĩ đến độ phải để Uyển quý phi đứng ra giải quyết. Cả hai bên đều dựa vào Quý phi, nhưng Ninh sung dung ngu ngốc ngang ngược; Lưu quý nhân lãnh tĩnh được Quý phi coi trọng, cho nên Quý phi về bên ai đã rõ. Mà tốt xấu gì Ninh sung dung cũng từng giúp Quý phi, Quý phi tất nhiên không thể rét lạnh lòng người ta, mới sai Lãnh Thúy tặng mấy cây gấm, để an lòng người.
- Ninh sung dung tính tình không ai ưa nổi, không biết bệ hạ thích nàng cái gì. - Xuân Phân nghiêng đầu nói. - Kỳ quái hơn là cả Thái hậu cũng không nói gì luôn?
Tiêu Quân Nhã cầm kéo, cắt cành mai Thanh Trúc mới chiết về.
- Bệ hạ sủng ai là chuyện của ngài ấy. Thái hậu sẽ lại vì một Sung dung nho nhỏ mà chọc bệ hạ không vui?
Xuân Phân híp mắt cười cười.
- Mà như thế cũng tốt. Bệ hạ sủng Ninh sung dung ngu ngốc ngang ngược, thật ra lại giúp nương nương đỡ không ít ánh mắt. Ồ, nếu gặp Diệp quý tần, hai người này tuyệt sẽ có trò hay nha.
- Đỡ không ít ánh mắt?
- Phải ạ. Có Ninh sung dung càn quấy, hơn nửa người phải nhìn cô ta trước thôi.
Tiêu Quân Nhã từ chối cho ý kiến. Nội tâm nói: Tô Hành làm lá chắn cho ta thật sao? Nghĩ vậy, nàng cười tự giễu. Nếu sự thật là vậy, thì nàng sẽ cười chính mình. Cũng cười Tô Hành.
Hai người đang nói, có người vào báo nói Liên phu nhân tới.
Tiêu Quân Nhã để kéo lên bàn.
- Mau mời vào.
Liên phu nhân chính là mẹ của Liên Khả Hân, đương gia chủ mẫu Liên gia. Từ khi Liên Khả Hân vào Lãnh Cung, thế lực ở hậu cung của Liên gia không còn, Liên phu nhân vào cung vì cái gì cũng không cần nói nữa. Đức phi đã từng nói, Liên gia không thiếu con gái. Không có Liên Khả Hân thì còn có người khác. Nếu nàng không phải dưỡng thai thì Liên phu nhân e là đã mang người vào cung từ lâu rồi.
Một lát sau, Như Ý mang vào một phụ nhân mạo mỹ khoác áo choàng màu đỏ tía, vẻ bình thản, và quý phái. Bà hành lễ, và ngồi bên phải của Tiêu Quân Nhã. Với lễ nghi chu toàn, mặt bình thản dễ thân, bà trông thật không có bởi vì chuyện Liên Khả Hân mà ảnh hưởng, giống như dĩ vãng vào cung yết kiến nàng vậy.
Ban đầu, hai người nhàn thoại, tùy ý hàn huyên đôi lời. Rồi nàng như vô tình nói tới Liên Khả Hân, Liên phu nhân nghe xong, khóe mắt đỏ lên.
- Nương nương chớ nói tới cái thứ không biết liêm sỉ đó nữa; mặt mũi Liên gia bị nó làm mất hết rồi!
Bà đứng dậy quỳ xuống:
- Nương nương, nha đầu đó tội ác tày trời, ngài bằng lòng lưu lại nó một mạng là tạo hóa của nó. Nó dĩ vãng có lỗi với ngài, thiếp đây thay nó bồi tội...
Liên phu nhân dập đầu lạy, Tiêu Quân Nhã vội bảo Xuân Phân đỡ người dậy.
- Liên phu nhân, chớ như thế.
Liên phu nhân lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Trời làm bậy có thể thứ, nhưng tự làm bậy không thể sống! - Bà bi thương thở dài, - Để nó ở Lãnh Cung tự sinh tự diệt thôi, từ nay về sau Liên gia không có đứa con như nó!
Tiêu Quân Nhã nhếch môi; chớp mát, trong mắt là đầy cảm thông trấn an Liên phu nhân vài câu.
Liên phu nhân thu lệ, vẻ rèn sắt không thành thép, bình phục vài phần, nói:
- Hôm nay thiếp tới có dẫn theo Bát cô nương. Tiểu cô nương còn chưa hiểu chuyện. Lần đầu vào cung, sợ đụng phải nương nương phượng thể, nên mới để nàng chờ ở ngoài.
Trọng điểm cuối cùng cũng tới, Tiêu Quân Nhã cho mời Bát cô nương đến.
Liên Tú Khiết đi vào, tiếng nói mềm mại dễ thương, cung kính vấn an Hoàng hậu.
Mắt nàng rất đẹp; to, ướt át, nhìn như nai con. Nàng lẳng lặng đứng đó, rũ mắt, không nói câu nào như cọc gỗ, nhưng cũng có dáng vẻ mảnh mai mềm mại đáng yêu.
Con gái nhà họ Liên đều là dáng dấp dụ dỗ như vậy?