Liên tiếp mười mấy ngày tĩnh tâm tĩnh dưỡng, Tiêu Quân Nhã cũng đã điều dưỡng được khá tốt. Mùi thuốc thoang thoảng trong điện ngược lại dễ ngửi hơn. Ngoại trừ Dung tu nghi có khi sẽ tới nói chuyện với nàng thì không có ai đến quấy rầy, nàng cũng vui vẻ mà thư giãn.
Đổng tài nhân mới được phong có vẻ được sủng ái, Tô Hành ngủ lại với nàng ta liên tiếp ba đêm, phần thưởng thì như nước chảy vào trắc điện Tĩnh Nghi Cung, rồi phi tần các cung khác cũng liên tục không ngừng đưa thêm phần thưởng khác, thì Hoàng hậu nàng hiển nhiên không thể bỏ quên, nên sai Thanh Trúc đích thân đi đưa phần thưởng.
Cùng lúc Tô Hành sủng hạnh người khác cũng không quên Hinh thục dung, bởi vì nàng mất con, Tô Hành càng thêm thương tiếc nàng, Hinh thục dung càng thêm thịnh sủng không suy.
Phượng Tê Cung hết sức yên tĩnh, trống vắng vô cùng, trái với Lưu Vân Cung của Hinh thục dung đông như trẩy hội. Hoàng hậu có rất nhiều dấu hiệu thất sủng.
Bởi vì Hoàng hậu bị sẩy thai, Tô Hành vẫn không có hoàn toàn quên đi Tiêu Quân Nhã, đặc biệt cho phép mẫu thân và muội muội của nàng vào cung gặp mặt nàng, đây coi như là chuyện duy nhất làm nàng vui trong mấy ngày nay.
Hôm nay nắng đẹp, Tiêu Quân Nhã bày nhuyễn tháp trước cửa sổ phía nam, lười biếng dựa vào đó mà đọc Kinh Thi.
Xuân Phân đang cầm quạt lụa ở sau lưng nàng chậm chạp phe phẩy. Trà hoa nhài đặt trên bàn trà tỏa ra mùi thơm ngát, và đối diện cửa sổ cũng thơm ngát bởi cả vườn hoa đua nở. Nên hễ có gió thổi qua là mùi hoa nức mũi.
Lúc Tô Hành vào điện là nhìn thấy Tiêu Quân Nhã đang dựa vào nhuyễn tháp, tập trung xem Kinh Thi, tóc đen dài đến thắt lưng được buộc thành búi đơn giản với một cây trâm ngọc bích, phần còn lại thì rơi trên áo màu lam nhạt, lộ ra mặt bên tuyệt thế vô song.
Có lẽ là xem đến say mê, ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng không nghe thấy. Xuân Phân quay đầu lại thấy Hoàng thượng, giật mình, vội vàng muốn quỳ xuống hành lễ, nhưng bị cái nhìn của Tô Hành ngăn lại.
Xuân Phân hiểu ý, lặng yên không làm ra tiếng động mà ra khỏi điện, trong lòng không cầm được sự mừng rỡ. Hoàng thượng đến Phượng Tê Cung rồi, chỉ cần nương nương bằng lòng, lại lần nữa đắc sủng là tất yếu, nàng nghĩ nương nương cũng hiểu điều này.
Sau lưng không có hơi gió nữa, Tiêu Quân Nhã hơi nhăn mày, đúng lúc ngoài cửa sổ cuốn vào một luồng gió, thổi tóc nàng tán loạn, Kinh Thi trong tay lật trang "ào ào", nàng vội vàng giơ tay chắn gió như một cô bé.
Tô Hành lại nhanh hơn nàng một bước đưa tay qua bảo vệ tóc nàng bị gió thổi tán loạn, Tiêu Quân Nhã giật mình, dĩ nhiên nhìn thấy bên người là đế vương trẻ tuổi, nụ cười đẹp của người kia khiến nàng sững sờ trong nháy mắt, đến khi phản ứng lại là muốn xuống tháp hành lễ.
"Đừng, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt." Tô Hành đè bả vai nàng lại, vẻ mặt không khác ngày thường, mặt mũi anh tuấn tuấn dật lúc nào cũng cười một cách ấm áp. Hôm nay hắn mặc thường phục đỏ thắm lộng lẫy và cao quý. Hắn ngồi xuống sát Tiêu Quân Nhã, nắm tay của nàng và duỗi tay kéo nàng vào trong lòng, dáng vẻ tình cảm nồng nàn, "Quân Nhã còn giận trẫm?"
Vẻ mặt Tiêu Quân Nhã dịu dàng, mi mắt rũ xuống, nói: "Thần thiếp không phải giận Hoàng thượng, mà là giận bản thân mình."
Ánh mắt Tô Hành mềm mại, vùi đầu vào tóc nàng khẽ ngửi, nói: "Quân Nhã, là chúng ta phúc mỏng." Có một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, "Chúng ta còn trẻ, con cái sẽ lại có."
Hắn ôm nàng trong ngực, một tay phủ lên tóc ở bên vai nàng, nói: "Mấy ngày nay để nàng tủi thân, có oán trách trẫm không?"
Nàng dựa vào lồng ngực của hắn, lắc đầu, nói khẽ: "Thần thiếp không có oán trách. Nếu thật sự muốn oán trách, thì cũng oán trách bản thân mình vô dụng. Vả lại Hoàng thượng chú ý Hinh thục dung cũng là đúng, nếu ngài không xuất hiện, sợ là phụ thân Hinh thục dung sẽ không bỏ qua."
Quả nhiên Tô Hành động dung, thâm tình trong mắt thành thực/khẩn thiết hơn, giọng điệu êm ái, "Quân Nhã vẫn là người thân thiết nhất với trái tim trẫm."
"Trẫm nghĩ, khi nàng khoẻ hơn, trẫm lại sẽ cho Hinh thục dung thăng cấp, xem như trấn an nàng ấy vì mất con."
Nghe vậy, Tiêu Quân Nhã thoát ra ngực hắn, đôi mắt trong vắt, khẽ gật đầu, nói là: "Cần phải như vậy. Nàng hiện tại là Nhị phẩm Thục dung, nếu lại thăng cấp, thì thăng lên Phi vị đi ạ." Nàng thoáng dừng lại, lại rũ mi mắt xuống cười nói: "Thật ra, nếu Hoàng thượng muốn Hinh thục dung thăng cấp thì có thể trực tiếp hạ lệnh xuống, không cần phải nói với thần thiếp." Ngày đó không phải cũng từ Quý cơ đi thẳng tới Thục dung rồi sao, không ngờ vừa mới thăng Thục dung không bao lâu, giờ phải thăng thêm một bậc.
Nghe được sự cay đắng trong lời nói của nàng, Tô Hành bình tĩnh ôm nàng, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Hôm nay trẫm sẽ ở bên nàng."
Tô Hành cảm thấy hôm nay tâm trạng rất tốt, dù liên tiếp mất con đương nhiên là đau lòng, nhưng cũng chỉ kéo dài được vài ngày, bởi hậu cung không bao giờ thiếu phụ nữ. Trái lại, hắn thực tình đau lòng cái thai của Tiêu Quân Nhã, dù sao cũng là Đích hoàng tử, nên không khỏi thương tiếc Tiêu Quân Nhã nhiều hơn, ở lại Phượng Tê Cung với nàng rất lâu, đến cuối cùng thì thẳng thừng để Tôn Đắc Trung mang tấu chương cần phê duyệt đem đến Phượng Tê Cung.
Hành động của Tôn Đức Trung đã được lan truyền khắp hậu cung chỉ trong một thời gian ngắn. Mắt thấy Hoàng hậu sắp thất sủng lại được vào mắt Hoàng thượng, lại còn ở tại Phượng Tê Cung phê duyệt tấu chương... Điều này thật sự là chưa từng xảy ra với Tô Hành trong ba năm kể từ khi lên ngôi.
Nhất thời trong hậu cung, lòng mỗi người mỗi khác.
Linh Tê Cung.
Ánh mắt cô gái mặc váy yên la màu đỏ tía với trăm hoa được thêu bằng tơ vàng lướt qua cung tỳ quỳ trên mặt đất, thần thái ung dung lộng lẫy, trái ngược với cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh nàng, hung tợn nói: "Ngươi lặp lại lần nữa cho bản cung!"
Thải Lục run lên, bất chấp khó khăn lại lặp lại lần nữa, "Hoàng thượng đem tấu chương đến Phượng Tê Cung, nhìn trận thế đó, hôm nay sợ là phải ở lại cung Hoàng hậu rồi ạ."
"Thục phi tỷ tỷ! Sao ngươi vẫn bình tĩnh như vậy!" Nét mặt Diệp quý tần đầy vẻ giận dữ, "Tiêu Quân Nhã sẽ phải thất sủng, làm sao Hoàng thượng lại đi cung nàng chứ!"
Ánh mắt Thục phi xoay chuyển, liếc nhìn bộ mặt tức giận của Diệp quý tần, không quan tâm nói: "Hoàng hậu vừa mới sẩy thai, không thể nào thị tẩm được, ngươi nóng nảy làm gì."
Diệp quý tần khinh thường mà hừ một tiếng, "Ngày đó nàng sẩy thai, Hoàng thượng không hỏi một tiếng, tất cả tinh thần đều tập trung vào tiện nhân Liên Khả Hân kia, bây giờ Hoàng thượng đột nhiên đi chính cung, tỷ tỷ ngươi không lo lắng sao!"
"Nàng chung quy là Hoàng hậu, không phải ngươi hay ta có thể bì kịp đâu." Thục phi bưng chén trà trên bàn lên, nâng nắp lên ngửi mùi thơm của trà, nhấp vài ngụm, lại nói: " Ngược lại là ngươi, Đổng Nhuỵ được sủng, cũng không thấy Hoàng thượng nhớ tới ngươi."
Nói đến chuyện này, khuôn mặt diễm lệ của Diệp quý tần càng thêm giận dữ, trong mắt bỗng chốc loé lên sự tàn độc: "Rốt cuộc cũng là một con tiện nhân thôi, đưa nó cho Hoàng thượng là ta chọn sai người!" Tư sắc Đổng Nhuỵ tại cung của nàng cũng chỉ bình thường, nhưng hơn ở chỗ đơn thuần, vì lúc nàng còn được sủng, Hoàng đế từng nói rằng hắn thích dáng vẻ trong sáng và đáng yêu của nàng, cho nên bây giờ nàng mới đẩy Đổng Nhuỵ ra theo sở thích đó, còn trông cậy vào Đổng Nhuỵ có thể nâng đỡ nàng, nào biết tiện nhân kia một khi được sủng đã quên mất người chủ cũ đã đề bạt nó lên!
Thục phi mỉm cười đầy mê hoặc, đặt chén trà xuống, "Nổi giận vì một tiểu cung nữ là không đáng. Muội muội nên biết, trong cung này, phải sớm ngày sinh hạ hoàng tự thì mới có thể có được chỗ đứng vững chắc."
Diệp quý tần có vẻ kiềm chế lại, "Ngay cả Bích Hà Cung Hoàng thượng cũng không tới..." Hơn nữa lúc trước, sau khi thị tẩm, nàng chắc chắn phải uống thuốc tránh thai, điều đó có nghĩa là Hoàng thượng cũng không muốn để nàng mang thai.
"Muội muội thật là người đơn giản." Thục phi cong môi nở nụ cười, trong lòng tràn đầy châm biếm, miệng nói: "Gần đây Hoàng thượng sủng Đổng tài nhân, ngươi là chủ cũ của nó, ngươi có đi thăm nó chưa?"
Diệp quý tần sững sờ, sau đó hiểu được ngay, nhanh chóng đứng dậy cúi người về phía Thục phi, khiến cho trâm cài tóc bên trên tóc mai đong đưa theo, khóe môi nhếch lên, nói: "Muội muội đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở."
Nhìn thân hình Diệp quý tần dần dần biến mất hẳn, khóe môi Thục phi cong lên, lộ ra sự châm biếm, đôi mắt hoa đào hơi liếc qua Thải Lục đang quỳ, lười nhác nói: "Đứng dậy đi."
Thải Lục tạ ơn, đứng dậy và bước sang một bên với đôi chân run rẩy vì quỳ.
Thục phi vươn bàn tay mảnh khảnh, nhìn móng tay bị nhuộm thành màu đỏ, nụ cười trên môi càng ngày càng không kiềm chế được, thong thả nói: "Quả nhiên chó nóng nảy sẽ nhảy tường, huống chi là Diệp Diên?" Để xem Diệp Diên sẽ tự chui đầu vào rọ như thế nào.
- ----------------------------------
Tiêu Quân Nhã nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nhìn xem Tô Hành tập trung phê duyệt tấu chương ở bàn, đôi mắt hơi rũ xuống, để hàng mi dài ngăn trở biểu cảm phức tạp, khó phân biệt.
Xuân Phân bưng tới một chén cháo lê hoa cúc từ phòng bếp nhỏ, Tiêu Quân Nhã đưa tay nhận lấy, đi đến bên cạnh bàn nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, nghỉ một lát đi."
Tô Hoành sửng sốt một chút, giơ tay nhận lấy, múc một thìa nếm thử, khen không ngớt: "Không tệ, ngọt mà không ngán, ngon lắm."
"Cháo này cũng chỉ có trong cung nàng mới nấu ra được hương vị như thế." Nói xong lại múc một muỗng đưa vào trong miệng, "Nhưng trẫm vẫn rất nhớ tay nghề của Quân Nhã." Khóe môi hắn cong lên, mỉm cười nhìn Tiêu Quân Nhã.
Tiêu Quân Nhã hơi đỏ mặt, "Thần thiếp hiện tại sức khỏe không tốt, khi khỏe lại nhất định sẽ tự tay nấu một chén cho Hoàng thượng."
Tô Hành vòng tay qua eo nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, đặt chén sứ men xanh lên bàn, và cũng đặt lên khóe miệng nàng một nụ hôn, "Quân Nhã phải chăm sóc bản thân mình nhanh lên, để cho trẫm thêm một hoàng tử."
Nghe lời ấy, Tiêu Quân Nhã cúi đầu, mặt ửng hồng, nhưng trên môi nở nụ cười đắng chát, "Lần này con mất rồi, nói cho cùng là thần thiếp không cẩn thận, nhưng không ngờ ngay cả Hinh thục dung..."
"Việc này không trách được nàng." Trong mắt Tô Hành có vẻ áy náy, "Trẫm đã trừng trị nha hoàn bên Hinh thục dung. Mọi chuyện ngày hôm ấy rất kỳ lạ, trẫm biết được điều đó, chỉ là oan ức cho nàng." Giọng điệu hắn càng dịu đi.
Thì ra hắn biết. Môi đè nén lãnh ý, Tiêu Quân Nhã dựa tại trên vai hắn, không nói một câu, ánh mắt lóe lên hận ý nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mềm mỏng và yên tĩnh như lúc ban đầu.
Tô Hành thật đúng là sủng Liên Khả Hân. Sủng đến mức bỏ qua tội mưu hại hoàng tự. Sủng đến mức có thể đối với nàng ta thịnh sủng không suy như cũ, dù phụ thân nàng ta theo đảng Vinh Vương. Sủng đến mức biết nàng ta giả mang thai, cũng coi như là không biết. Khi quân võng thượng, mưu hại hoàng tự, tội đáng chết, Tô Hành ngươi yêu Liên Khả Hân đến mức nào?!
Liên Khả Hân... Nàng chắc chắn sẽ để cô ta nợ máu trả bằng máu, đòi lại những gì cô ta nợ nàng!
Hoàng thượng ở tại Phượng Tê Cung với Hoàng hậu một ngày.
Ban đêm khi hai người ôm nhau ngủ, Tiêu Quân Nhã nằm lên khuỷu tay Tô Hành, lòng tràn đầy khinh thường nhìn xem khuôn mặt đang ngủ của Tô Hành. Nàng vươn tay khoác lên bên hông Tô Hành, lại dùi vào trong ngực hắn.
Tô Hành ngủ không sâu, nhận ra Tiêu Quân Nhã tiến sát vào ngực mình hơn. Mùi hương thoang thoảng trên người nàng là thứ hắn thích nhất, khóe môi hắn cong lên, hắn đặt lên tóc nàng một nụ hôn, và đưa tay ra quấn lấy nàng, ôm nàng rồi chìm vào giấc ngủ yên bình.
Diễn thôi, có gì khó?