Nịnh Nhi cùng Khốc Băng Lãnh nằm trên cỏ, nhàm chán vừa ăn kem vừa nói chuyện phiếm.
“Meo, Băng Lãnh, chủ nhân hôm nay có nhiệm vụ sao? Nịnh Nhi liếm móng vuốt, lúc này hiện thân của cô chính là một con mèo bình thường, nhưng là lời kia vừa thốt ra liền khiến cô hối hận – đây không phải là tự cô tìm phiến toái đi!
Quả nhiên Khốc Băng Lãnh rất hưng phấn : “Oa, có nha. Em nhất định là có ý muốn giúp ta phải không? Ta nói đúng rồi sao!”
“Ngạch ~ không phải, chủ nhân hiểu lầm rồi~” Nịnh Nhi vội vàng nói.
“Không phải gì mà không phải, ngươi quá khiêm tốn rồi! Ta biết ngươi tốt bụng nhất mà! Tốt lắm, nhiệm vụ hôm nay giao cho ngươi nhé, Tiểu Miêu meo!” Khốc Băng Lãnh quỷ quái cười nói.
“TIểu Miêu meo?! Em cho dù không phải người cũng là yêu quái nha. Không được coi thường em!” Nịnh Nhi lớn tiếng kháng nghị.
“Được rồi được rồi, Tiểu Miêu Miêu! Ta nhường em, được chưa.”
Nịnh Nhi nghĩ thầm, Khốc Băng Lãnh nàng cố ý chọc ta có phải hay không?! Nàng nghĩ là ta dễ khi dễ lắm phải không? Vì thế xòe ra móng vuốt cào tới.
Khốc Băng Lãnh cấp tốc xoay người: “Thực lỗ mãng đi. Cho dù vội vã làm nhiệm vụ thì đối tượng nhiệm vụ cũng không phải ta nha!”
“Khốc Băng Lãnh, chủ nhân thật muốn chết nha! Có tin ta đem người biến thành miêu yêu không?”
Ngay tại thời điểm các nàng tranh cãi quyết liệt, Khốc Băng Lãnh lên tiếng.
“Hừ! Ta không đôi co với động vật cấp thấp!” Khốc Băng Lãnh khinh miệt nói.
“Alô, em yêu? Em đang ở đâu?” Giọng nói của nàng lập tức biến đổi thành một thanh âm ngọt ngào động lòng người.
Nịnh Nhi nhanh lẹ dùng móng vuốt viết lên mặt cỏ : Người nào?
Câu trả lời của Khốc Băng Lãnh viết trên cỏ khiến Nịnh Nhi hộc máu : Không biết, nghe tiếng thử xem.
“Anh đang ở biệt thự, tối hôm nay em có rảnh không?” Trong đi động truyến đến thanh âm của nam nhân nào đó.
Nịnh Nhi cùng Khốc Băng Lãnh đồng thời viết : Thần Hi.
Cơ hồ là viết xong cùng một lúc, các nàng không khỏi nhìn nhau cười.
Tiếp theo Nịnh Nhi lại cấp tốc viết : Chủ nhân đi hay không đi?
Băng Lãnh dùng động tấc đồng thời trả lời câu hỏi của cả hai người: “Em rảnh đó, anh muốn đi đâu sao?” Có rảnh thì chẳng khác nào phải đi rồi.
“Em nói xem, đi Mân Côi (hoa hồng) hay là Sắc Vi (hoa tường vi)?” Mân Côi tửu lâu cùng Sắc Vi tửu lâu đều là tửu lâu thượng hạng để nghỉ lại. Vì cái gì phải nghỉ lại… tin tưởng rằng không nói mọi người cũng biết.
Băng Nịnh Nhi đoán Khốc Băng Lãnh sẽ chọn Mân Côi, quả nhiên: “Vậy đi Mân Côi nha, anh yêu.” “Được, buổi tối năm giờ. Không gặp không về!”
Chờ nàng để di động xuống, Nịnh Nhi nhắc nhở nói: “Ngày hôm qua chủ nhân đã nhận lời đi Dã Cúc cùng Lam.”
“Hoa cúc dại chẳng lẽ không quý bằng hoa hồng cùng tường vi sao?” Băng Lãnh thờ ơ như không.
“Nhưng là người đã nhận lời hắn nha!” Nịnh nhi nói.
“Cắt. Hắn có tính sao, hắn có tiền như Thần Hi sao?” Băng Lãnh vẫn là như vậy hờ hững.
Nịnh Nhi trầm mặc, Băng Lãnh vốn chính là một bán nhân hám của.
Một lát sau, Băng Lãnh đột nhiên nói: “Ai, đúng rồi. Hay là trong lòng em thích bạn trai của ta? Có thể tặng hắn cho em nha, dù sao nhiều quá ta cũng không hứng thú.”
Hết chỗ nói rồi, bạn trai còn có thể “tặng cho” sao? Quả nhiên Băng Lãnh là một đẳng cấp khác, như là ~ biến thái!
Nhưng Nịnh Nhi cẩn thận ngẫm lại, trong lòng cô thực sự không thích bạn trai của Khốc Băng Lãnh. Riêng Lam, cô đối với hắn chẳng phải chán ghét, đơn thuần bởi hắn không giống như những người chung quy làm những chuyện ác tâm, thật khiến Nịnh Nhi buồn nôn.
Suy nghĩ nửa ngày, cô thành thực hướng Băng Lãnh nói: “Không có, em còn chưa tới kì động dục”. Hắc hắc, yêu cũng là có kì động dục.
“Hứ, được rồi, ta chờ đến kì động dục của ngươi!” Băng Lãnh trêu trọc. Sau đó liền tới Mân Côi tửu lâu.
Nhưng không biết vì cái gì Nịnh Nhi nàng lại tự vấn cái việc kia, nói thật, kì động dục của cô đến thực nhanh.