“Ngải Nhã? Ngải Nhã?!” Anh Hồng Húc Nhật gọi cả nửa ngày cũng không có chút động tĩnh, ông liền đẩy cửa đi vào.
“Ngải Nhã! Em đâu rồi?” Trong căn phòng trống ấy chỉ có âm thanh vang vọng lại như trả lời ông.
Quay ngược thời gian trở về hai mươi bốn tiếng trước thời điểm hiện tại, trên bầu trời chỉ có một ngôi sao lấp lánh, quỷ dị khôn tả.
Trong phòng, Anh Hồng Ngải Nhã bị trói trên ghế, ngủ mê man. Bên cạnh là sát thủ của gia tộc Âu Dương đang kiếm tìm cái gì đó, thỉnh thoảng hắn hoặc quay đầu lại nhìn cô ta xem có động tĩnh chăng hoặc hướng ra cửa xem chừng.
Gia tộc Âu Dương, một trong đương kim ngũ đại gia tộc của Âm Tinh Vân, tộc trưởng tên gọi Âu Dương Vĩnh, tộc trưởng phu nhân chính là Thượng Quan Y của gia tộc Thượng Quan lừng lẫy, người thừa kế là Âu Dương Thước, vị hôn thê của hắn ta là Hân Nhi.
Nói đến gia tộc Âu Dương này kể cũng lạ, bởi vĩ trí của ngũ đại gia tộc ai ai cũng muốn đạt được, có lẽ vì thế trước kia hằng năm đều có những gia tộc bị đào thải, lại có những gia tộc trở nên hưng thịnh. Trách quái là quái ở chỗ, gia tộc Âu Dương này kì thật trong ngũ đại gia tộc cũng coi như có danh tiếng, tuy nhiên hội đồng quản trị ngũ đại gia tộc đã nhiều lần cố ý muốn loại bỏ họ.
Nhưng phàm là có người nêu ra ý kiến thì không đầy một giờ sau những tin tức đại loại như “Gia tộc Âu Dương đầu tư lớn ***”, “Ban quản lý gia tộc Âu Dương được đánh giá ***” được truyền ra khắp Âm Tinh Vân, hơn nữa toàn bộ đều là những tin tức vạn phần “kinh hỷ” khiến hội đồng quản trị vô cùng đau đầu. Thành viên hội đồng vì thế mà bị đổi N lần, thậm chí chủ tịch, phó chủ tịch cũng bị đổi đến N lần, lại còn khiến thành viên ban hội đồng (thực chất là chủ tịch) bị giam lỏng chờ lệnh. Chỉ có thể tóm lại một câu — bất luận như thế nào, gia tộc Âu Dương cũng vững như bàn thạch, dù gia sản của họ không thể so sánh với các gia tộc còn lại.
Có lẽ chính bởi vậy mà nửa đêm tại khuê phòng Anh Hồng Ngải Nhã của gia tộc Anh Hồng mới xuất hiện một màn nóng bỏng. . .
Nhưng người mà gia tộc Âu Dương lựa chọn quả thực hiếm có, giữa Âm Tinh Vân này rất hiếm gia tộc sử dụng cung tên. Nói nếu bị người của gia tộc Anh Hồng bắt được, bất luận quan hệ của ngươi có tốt bao nhiêu, bị bắt gặp cướp bóc tại đây đều sẽ bị loại bỏ vô điều kiện a ~
Dạo qua một vòng, ánh mắt cuối cùng đậu lại trên người sát thủ của gia tộc Âu Dương.
Xung quanh hắn có rất nhiều tiền vàng châu báu nhưng hạn thậm chí liếc mắt một cái cũng không màng, thẳng tay hất đi. . . Chờ chút, thẳng tay ném bỏ sao? Chẳng lẽ lần này mục đích của hắn không chỉ đơn thuần là cướp bóc sao?
Đích xác không phải. Gia tộc Âu Dương từng ngầm xưng gia tộc họ chính là “gia tộc ngầm”, sự thật đúng là như vậy.
Gia tộc Âu Dương ngoài mặt cũng đã dày đặc tâm cơ, nhưng phải nói là giấu giếm rất khá.
Kỳ thực gia tộc Âu Dương rất thông minh, bọn họ không giống những gia tộc trong “ngũ đại gia tộc” ấy, không phải thừa cơ dựa vào quan hệ mà cướp đoạt, mà chính là ngầm chiến. Lúc thần không biết quỷ không hay, họ tìm ra nhược điểm của tứ đại gia tộc còn lại, bí mật chờ đợi, rồi sau đó một lưới bắt hết những con cá run rẩy. Cuối cùng đường hoàng ngồi vào vị trí hội trưởng.
“Cuối cùng cũng tìm được. . . ” Sát thủ gia tộc Âu Dương thản nhiên phun ra một câu, chẳng thèm thu dọn tàn cuộc liền mang Anh Hồng Ngải Nhã đi mất.
Anh Hồng Húc Nhật nhìn chiến trận hắn bỏ lại, trong đầu hỗn loạn.
Là ai. . . Là ai đã bắt cóc em gái của hắn. . .
Sau khi bình tĩnh lại, kẻ ông nghĩ đến đầu tiên chính là gia tộc Doãn thị, bởi gần đây chỉ có bên họ cùng bên này nảy sinh mẫu thuẫn.
Một khi đã xác định, Anh Hồng Húc Nhật sẽ không dễ dàng bỏ qua, lúc này cũng vậy.
Gia tộc Doãn thị sao. . . Hừ, ta mặc kệ cái gì phu nhân tiểu thư cái gì tiên sinh thiếu gia ràng buộc chứ, dám bắt cóc em gái ta. . . Anh Hồng Húc nhật ta phải cho các người đẹp mặt!