“Hử? À, cô ấy ra ngoài dò hỏi tin tức rồi.” Tông Lữ Khải đáp.
“Sao cơ?” Lai Tân kinh hãi, “Trong thời điểm nguy hiểm như thế này mà ngài để cô ấy ra ngoài sao?”
“Anh đang nói gì vậy?” Tông Lữ Khải lấy làm lạ, “Là chúng ta gặp nguy hiểm mới đúng.”
“Tông Lữ Vấn muốn bắt cóc Đình.”
“Cái gì! Anh sao không nói với tôi từ đầu?” Tông Lữ Khải kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài gọi Đình về.
Trong đầu vang lên một giọng nam: “Đã ngừng liên kết, đã ngừng liên kết. . . .”
Tông Lữ Khải thất thần trở vào, không đợi Lai Tân hỏi (“Đình thế nào?”) liền nói ngay: “Không có hồi âm. . . “
“Có khi nào, có khi nào là có chuyện gì đặc biệt tạm thời không thể hồi đáp?” Lai Tân có thói quen khi gặp chuyện liền hướng về những suy nghĩ tích cực, anh làm vậy cũng là vì muốn an ủi Tông Lữ Khải.
“Không có khả năng. Chúng tôi có thể truyền tin cho nhau bất cứ lúc nào.” Tông Lữ Khải nói.
“Vậy nếu một trong hai người. . . gặp nguy hiểm, thì người kia có biết hay không?” Lam Nhãn Tình đột nhiên nói.
“Hẳn là có.” Tông Lữ Khải nói.
“Nếu vậy. . . Khụ, nhất định là hiện tại Đình không gặp nguy hiểm rồi.” Lai Tân thoải mái nói.
“Phải, có thể lắm.” Tông Lữ Khải nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Lam Nhãn Tình cùng Lai Tân trăm miệng một lời. Tông Lữ Khải khẽ cười.
“Phải rồi, hai vị, mọi người có thấy nếu hắn đã bắt đầu khiêu khích, như vậy chúng ta có phải hay không cũng nên. . .” Lam Nhãn Tình định nói lại thôi.
“Chúng ta có phải hay không cũng nên hành động?” Lai Tân nói.
Lam Nhãn Tình gật đầu.
“Như vậy có quá hấp tấp không? Ý tôi là, nếu hắn đã công khai tuyên chiến, như vậy mặc kệ liệu hắn hiện tại có biết kế hoạch của ta hay không, hẳn là hắn đã chuẩn bị kĩ càng, nhưng chúng ta còn chưa chuẩn bị. . . .”
“Nếu chúng ta chuẩn bị tốt, bọn họ ko rõ đã tiến xa đến đâu. Thực chất chúng ta chỉ cần đánh bại hắn mà không cần kế hoạch nào cả, bởi vốn dĩ kế hoạch rất hay thay đổi.” Lam Nhãn Tình kiên quyết nói.
“Tôi đồng ý với anh, đây là thời điểm chúng ta nên hành động.” Lai Tân nói.
“Được rồi.” Tông Lữ Khải đồng ý: “Nhưng bước tiếp theo sẽ ra sao?”
“Chúng ta cứ chờ đợi xem sao.” Lam Nhãn Tình khẽ nhếch khóe môi cười: “Tông Lữ Vấn không thấy chúng ta có động tĩnh sẽ chuyển sang tấn công gia tộc Anh Hồng, như vậy hằng phòng thủ phía sau hắn sẽ yếu bớt. Cho dù hắn kịp phản ứng cũng sẽ lựa chọn gia tộc Anh Hồng, bởi chẳng cần quan tâm hắn ta và Anh Hồng Húc Nhật ai chính ai phụ, hắn luôn cho rằng không cần nhiều sức lực để đối phó với chúng ta.”
“Vậy cũng phải, anh cũng hiểu chúng ta hoàn toàn. . .” Lam Nhãn Tình cắt ngang, giống như không hề nghe thấy lời của anh ta: “Đó là lý do mà tôi bố trí nhiều gián điệp ở Rừng đen báo thù như vậy.”
Tông Lữ Khải lúc này mới bừng tỉnh ngộ: “Anh minh!”
o0o
Gia tộc Anh Hồng lúc này chẳng may may hay biết gì. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, tùy cơ ứng biến là điều vĩnh viễn không thể thiếu.