Kỳ thật Nịnh Nhi cũng không rõ Doãn Hạc Lam có thể đáp ứng cô hay không. Với lại, Nịnh Nhi tự hỏi, đáp ứng rồi thì sau đó làm sao đây? Cô liền thật sự cùng hắn một chỗ? Khi quen nhau được một thời gian nếu hắn đưa ra… Phải kết hôn thì phải làm sao? Cô đáp ứng hay là không đáp ứng đây? Nếu bằng lòng, chẳng lẽ cả đời của cô liền như vậy thật sự giao cho hắn?! Không bằng lòng, thế chẳng phải cũng hệt Băng Lãnh vô tình với hắn sao?
Nịnh Nhi càng nghĩ càng thấy hóa ra cô một chút lo liệu cũng không có, cứ như vậy đi tìm Doãn Hạc Lam?! Nghĩ nghĩ, tự tin của cô biến mất một chút.
Nịnh Nhi trở lại Mẫu Đan, Doãn Hạc Lam đang đứng cách đó không xa. Khi Nịnh Nhi đi qua, nhin thấy tay hắn nắm thành quyền, cho nên liền chờ đợi.
Nịnh Nhi nghe được hắn cùng người trong di động nói: “Đúng đúng, chính là muốn chuẩn bị như vậy… Ừ, tốt… Như thế là tốt nhất!… A, được được.. Đại ca à, anh yên tâm. Chỉ cần tôi có thể nắm trong tay quyền thừa kế, về sau tuyết đối sẽ theo ý anh mà làm.. Đương nhiên rồi… Anh yên tâm đi… Không có, Doãn Hạc Lam tôi lẽ nào là người như vậy?!… Tôi biết tôi biết… Được, tôi rất hiểu, tôi biết cảm nhận của anh… Không bao giờ lại… Anh cứ yên tâm….”
Nịnh Nhi nghe nhưng không hiểu gì : đây là cái gì chứ? Hắn đang nói ngôn ngữ của tinh cầu nào? Cô như thế nào một câu cũng nghe không hiểu? Cái gì đại ca, cái gì yên tâm? Khoan đã, quyền thừa kế… Trong đầu Nịnh Nhi hồi nhớ lại: “Đại ca à, anh yên tâm. Chỉ cần tôi có thẻ nắm trong tay quyền thừa kế, về sau tuyệt đối sẽ theo ý anh mà làm….” Cái, cái gì? Trong lòng Nịnh Nhi kinh hãi, cô không có nghe lầm chứ?! Doãn Hạc Lam, hắn cư nhiên muốn đem quyền thừa kế của gia tộc Doãn thị… thu về trong tay hắn?! Có lầm hay không a. Hắn không phải là phát sốt rồi chứ? Xem ra hiện tại quan hệ giữa cha hắn và hắn, cái này căn bản là thiên phương dạ đàm! Còn đại ca… chắc là một thiền thần tỷ tỷ ~
Lúc Nịnh Nhi đang miên man suy nghĩ, Doãn Hạc Lam đã kết thúc cuộc nói chuyện, nho nhã lễ độ nói: “Tiểu thư, cô có chuyện gì sao?”
Nịnh Nhi lập tức hồi phục tinh thần: “A, cái kia….” Ai tới cứu cô a, cô sẽ không bắt chuyện a!
Nịnh Nhi sửng sốt nửa ngày, may thay sự kiên nhẫn của Doãn Hạc Lam cũng không tệ, vẫn là đợi cô lâu như vậy.
Bất đắc dĩ cô thầm nghĩ rằng quên đi, bất cứ giá nào, nói rõ ràng là quên đi! Cô chiều theo số phận: “Em… Có thể làm bạn gái của anh không?” Hắc tuyến chết….
Doãn Hạc Lam nghe những lời này, thiếu điều không bằng sét đánh trúng. Trong lòng hắn : ngạch, cô gái này sao lại thẳng thắn đến vậy, cái bộ dáng kia nhìn là đã biết muốn theo đuổi ta, nhưng sao lại có thể bạo dạn thế chứ ~ Nịnh Nhi thực sự không giải quyết được rồi!
Nịnh Nhi đáng thương ở hắc tuyến thời điểm vẫn đứng đó… Thật sự rất quẫn a ~ (Toản : chữ “Quẫn” là chữ “Quẫn” trong internet, di động không có nên dùng cái này thay thế. Tốt rồi, đi ngủ….) [Quẫn : khốn cùng, khó xử]
Qua hơn nửa ngày, hắn mới hồi phục tinh thần: “A, là nhhư thế sao ~ thực xinh lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.”
“Hả?” Nịnh Nhi lờ mơ, hắn không phải vừa mới cùng Băng Lãnh chia tay sao? Nịnh Nhi câu từ lộn xộn nói: “Nhưng là ~ nhưng là theo em biết, anh ~ anh không phải vừa mới, mới… chia tay sao?”
“Chắc là em nhầm rồi, tôi và bạn gái tình cảm vẫn rất tốt.” Doãn Hạc Lam nhẹ nhàng đáp.
Rồi hắn liền nghênh ngang bỏ đi, để lại thân ảnh Nịnh Nhi vẫn còn ngơ ngác. Hắn nói lời này là có ý gì? Chỉ trong một thời gian, chẳng lẽ hắn đã có niềm vui mới? Hay là, hắn cố ý lừa cô?
Nhưng không hiểu tại sao, trong nháy mắt khi hắn nói rằng hắn có bạn gái, ở đâu đó trong lòng ai đó chợt như rạn nứt, cảm giác rất đau.
Thật kì quái, Nịnh Nhi cô chẳng lẽ đúng như lời Băng Lãnh nói, cô đã thích Doãn Hạc Lam rồi sao? Không thể nào.