Lúc đầu khi nói những lời này, nếu nói anh một chút cũng không suy nghĩ hay do dự thì cũng không đúng. Anh biết Nịnh Nhi yêu Doãn Hạc Lam, nhưng anh không ngờ tình yêu của cô không chỉ sâu sắc mà còn say đắm đến vậy.
Yêu, tiếng Trung chỉ viết bằng một chữ “Ái”; tiếng Anh là một từ bốn chữ “Love”; tiếng Pháp cũng chỉ có năm chữ “Amour”, từ để chỉ tình yêu thật sự rất ngắn, nhưng tình ý biểu thị thì thực không có đáp án. Chỉ có bản thân tự trải qua mới có thiểu hiểu được ý nghĩa của chữ “Ái” này. Chỉ có nếm trải qua nỗi đau nó mang lại mới có thể hiểu được cái gì là hạnh phúc.
Ánh mắt Âu Dương Thước mờ mịt nhìn Nịnh Nhi. Vì sao chỉ một lần chạm phải ánh mắt ấy, tôi liền yêu em. . . Vì sao?
Âu Dương Thước không phải là một người dễ dàng từ bỏ, ít nhất là cho tới hôm nay.
Anh dịu dàng nói: “Có lẽ như thế này vẫn còn có thể chọc tức anh ta. . . Nói không chừng anh ta sẽ thích em. . . Cướp em khỏi tay anh. .” Giọng nói dịu dàng đến mức ngay bản thân anh cũng ngạc nhiên, Nịnh Nhi thì khỏi phải nói tới. Âu Dương Thước muốn nhân cơ hội này, sợ rằng sau này một tia cơ hội nhỏ bé cũng chẳng có. Nhỏ bé như anh vậy.
“Có thể sao?” Sau một hồi, Nịnh Nhi run run nói, rất khó để hình dung tâm trạng trong cô lúc này.
“Có thể, nhất định có thể. Anh ta sẽ ghen, sẽ ăn giấm chua.” Giờ phút này, Âu Dương Thước cuồi cùng cũng hiểu được năm chữ: “Lời nói dối ngọt ngào”. Tình yêu mỹ lệ, lời nói dối ngọt ngào, vì người mình yêu có thể có hy vọng, có thể vứt bỏ mọi thứ, có thể có được nụ cười tươi chào ngày mới đang lên.
Nịnh Nhi do dự hồi lâu, sau nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, em. . . Em không thể.
Thực xin lỗi, em không thể, không thể đáp ứng yêu cầu của anh, em không thể gả cho anh.
Thực xin lỗi, bởi vì. . . Em đã có người mình yêu. Thực sự, thực sự xin lỗi.
Thực xin lỗi, tuy rằng biết anh ấy có thể vĩnh viễn cũng không yêu em, nhưng là thực xin lỗi. . . Em không đành lòng đánh mất niềm tin cuối cùng này.”
Niềm tin ấy, Nịnh Nhi tin rằng sẽ có một ngày, Doãn Hạc Lam sẽ từ bỏ tình cảm với Khốc Băng Lãnh, dù cho là ko tình tuyện từ bỏ nhưng là anh ấy vẫn từ bỏ, anh ấy sẽ hiểu được tấm chân tình của cô, sẽ đến bên cô. . .
Nếu cô gả cho Âu Dương Thước, từ nay về sau sẽ không thể gặp Doãn Hạc Lam. Nếu cơ hội liên lạc với Doãn Hạc Lam cũng không còn. . . Chắc cô sẽ hối hận cả đời.
Âu Dương Thước ngẩn ra đến nửa ngày, sau đó nhẹ nhàng nói, anh đã hiểu.
Nịnh Nhi ở sau lưng anh nói: “Này, anh quay lại đi, em không phải cố ý muốn làm anh buồn. . . Thực xin lỗi. . . Nhưng người em yêu là Doãn hạc Lam. . .” Giọng nói của cô trong tâm trí anh nhỏ dần nhỏ dần rồi trở nên mơ hồ, anh không muốn để cô thấy anh lúc này, anh không muốn thấy cô đau buồn. . . Anh biết, nếu cô nhìn thấy anh bây giờ, nhất định sẽ đau lòng, cho nên anh đành chạy ra ngoài. . . Cũng không phải vì không chịu nổi, mà vì. . .
o0o
“Tiểu thư, chúng tôi vô cùng thương tiếc báo cho cô rằng, thiếu gia vì bệnh tim đột phát, hơn nữa bệnh ung thư của ngài cũng đã đến giai đoạn cuối. . . Nếu như chỉ là bệnh tim thì còn có thể cứu sống, nhưng vì ung thư đã giai đoạn cuối, hơn nữa thân thể thiếu gia từ nhỏ đã không khỏe. . . Thiếu gia đã qua đời.”
“Thiếu gia đã qua đời.” Khi những lời này đến tai Nịnh Nhi, cô cảm giác mình thật sự không còn chống đỡ được nữa.
Lúc ấy cô đã vội chạy ra ngoài, tìm thấy được anh lúc ấy anh cũng đã hấp hối, rồi cô vội vàng gọi xe cứu thương. . . . Nhưng tất cả đều đã muộn. Cô không hề biết anh có bệnh tim, lại còn bị ung thư. . . Cô hoàn toàn không biết.
Tên ngốc, vì sao lại không nói cho em biết. . . Nếu em biết, em nhất định sẽ dối gạt anh, nói rằng em đồng ý ~
Nhìn chú chim vô tư tự ngoài cửa sổ, Nịnh Nhi bỗng ý thức được rằng đây đã là người thứ hai vì cô mà vong mạng.
Có thật không. . . Cô thật sự rất choáng váng. . . Có thật không. . . Thật sự là phải rồi. . . Nếu lại có người thứ ba, người thứ tư, khi ấy cô phải làm sao đây. . .
P/S : Lại nói đoạn về bệnh tim đột phát và bệnh ung thư đi cùng nhau sẽ chết, xin mọi người thông cảm, Toản tôi thật sự không hiểu biết về học ~ thật sự một chút cũng không biết a ~