Lam Nhãn Tình chậm rãi ngẩng đầu: “Chuyện của con vẫn chưa hoàn thành.”
“Là con bội ước.”
“Dù có chết con cũng không oán thán. Mạng của con là do người cứu, muốn đánh muốn giết tùy người.”
“Nếu như ta nói ta muốn con sống không bằng chết?”
“Con cũng không hề oán trách, không hề hối hận.”
“Được, tốt lắm. Con biết tính ta rồi đấy, hôm nay ai đã thấy ta, tất cả đều phải chết.” Người nọ lạnh lùng nói.
Lam Nhãn Tình ngẩng đầu nhìn người nọ: “Không. Không cần phải thế.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Người nọ ngửa mặt lên trời cười lớn, “Đây là quy ước của ta, đã là đồ đệ của ta, con cư nhiên hiểu.”
“Vậy nếu con quay về? Đừng giết bọn họ.” Lam Nhãn Tình cầu khẩn.
Người nọ đăm đăm nhìn anh ta, chốc lát, nâng cầm anh ta lên: “Có thể xem xét.”
Một lúc sau, người nọ xem sắc trời, vừa tự nói: “Được rồi, chúng ta đi. Nhưng nếu bọn họ lộ ra hành tung của ta, thì đừng trách ta vô tình.”
Tông Lữ Khải ra sức lắc đầu, anh không nói nên lời, trong lòng khó có thể bình tĩnh. Lai Tân đứng bên cạnh cũng chẳng khá hơn, nhưng Lam Nhãn Tình thản nhiên nhìn họ, khẽ lắc đầu.
o0o
Màn đêm buông xuống. Bầu trời giống như một bức tranh thủy mặc, trong đó như đã kể hết tâm tình ẩn chứa. Có hai người ngồi trên chiếc xích đu bên hồ.
Phía bên phải cô gái càng lúc càng u ám, trên bầu trời bỗng đâu xuất hiện Bắc Đẩu thất tinh: “Anh thường đến đây sao?”
Người đàn ông lắc đầu, lúc này anh không muốn nói gì cả, nhưng một lát sau lại trầm mặc bảo: “Cũng không hẳn. Chỉ là trùng hợp thôi. Cô thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Nói xong, cô gái ngửa mặt lên trời ngắm sao lên.
“Bắc Đẩu thất tinh?”
Cô gái không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Anh ta im lặng ngắm nhìn, lát sau đột nhiên bảo: “Cô có phát hiện ra không. Bắc Đẩu thất tinh đêm nay chỉ có sáu ngôi, ngôi sao ở giữa kia đã biết mất.”
Nịnh Nhi nở nụ cười: “Sao anh biết được nó biến mất, biết đâu chỉ là đêm nay ta không thấy mà thôi. Cũng có thể đêm nay nó chẳng muốn ló dạng.”
Tông Lữ Khải cười nghẹn: “Thật sao?”
Nịnh Nhi gật đầu: “Làm sao anh biết được là phải hay không chứ. Có lẽ nó mệt mỏi vì vẻ ngoài hào nhoáng, chỉ mong có một cuộc sống nhãn nhã bình dị. Anh xem, khoảng giữa ấy thiếu một ngôi sao nhưng sáu ngôi sao kia chẳng phải đẹp lắm sao, kể cả có dùng compa cũng chẳng thể vẽ một vòng tròn hoàn hảo đến thế. Bắc Đẩu thất tinh dù hào nhoáng nhưng có ai hay chính nó cảm thấy chẳng vui vẻ? Giữa tầng khí quyển bao la, liệu có ai chú ý đến những ngôi sao làm nền khác? Nhưng ánh trăng chiếu soi cho chúng được là bởi vì trăng cũng được chiếu soi bởi mặt trời. Giữa chúng chính là có mối quan hệ thú vị đó, dựa vào nhau, nương tựa lẫn nhau. Không thể thiếu được nhau.”
Tông Lữ Khải nghe cô nói chuyện, sau nhìn lại Bắc Đẩu thất tinh: “Giả như giữa chúng, có một ngôi sao lu mờ, vậy sẽ có một ngôi sao khác hoặc ánh trăng kia giúp đỡ ngôi sao nhỏ ấy sao?”
“Phải.” Nịnh Nhi khẳng định: “Sau đó nó sẽ dần tan biến khỏi trí nhớ của chúng ta, bởi đó chính là nét quyến rũ của nó. Nó chẳng ngờ rằng sự biến mất của nó khiến chúng ta thật buồn.”
Tông Lữ Khải trầm lặng suy tư về những lời này.
Anh dần thiếp đi trên chiếc xích đu, Nịnh Nhi nghe được cả tiếng ngáy, khẽ cười. Cô nhẹ nhàng bước đến bên anh, đem áo khoác trên người mình cẩn thận khoác lên người anh.