Nịnh Nhị chẳng thèm để ý đến bọn họ, cô hướng phía cửa chạy thẳng, nhưng bởi một bên phải kéo theo hai kẻ “đào phạm” – Tông Lữ Vấn và Lai Tân, nên động tác không được nhanh nhẹn như mọi khi.
“Đùng!” Một tiếng súng vang lên. Nòng súng vốn hướng đến đứa em trai Tông Lữ Khải, nhưng không ai ngờ đến ngay lúc ấy Nịnh Nhi xoay người, hứng trọn viên đạn vừa bắn ra.
o0o
Bên bờ sông, khe suối khẽ ngân khúc ca.
Trên mặt cỏ, máu tươi nhuỗm đỏ thẫm.
Bầu trời xanh lam như dòng sông lững lờ trôi.
Tại đây, trên bãi cỏ, nằm lại ba người. Trong đó duy chỉ có một người con gái dáng vẻ thanh nhã, còn lại hai người đàn ông kia, những tư thế kia thực là. . .
Người đầu tiên mở mắt không phải Nịnh Nhi mà là người khôi ngô nhất – Lai Tân.
“Where is it?” Đây là câu đầu tiên anh nói ra, nhưng sau khi nhìn hai người bạn đồng hành, anh tiếc nuối lắc đầu, trước tiên họ không có vấn đề gì.
Tiếp theo Lai Tân vô cùng cao hứng đánh giá cô gái xinh đẹp kia. Cô ta cùng Tông Lữ Khải dường như quen biết nhau, nhưng hình như lại không biết anh ta ở nơi này. Sau khi anh được cứu khỏi con sông ác nghiệt kia, lúc được trị thương anh mới hay Tông Lữ Khải cũng bị bắt.
À à, không lẽ là anh ta có. . . đấy chứ? Lai Tân cười trộm, điều này cũng có thể lắm nha.
Phải rồi, trước khi anh hôn mê còn nghe tiếng súng nổ, sau đó. . . .? Lai Tân ôm đầu, sau đó thì sao?! Lúc trước như thế nào?!
Lai Tân bỗng như ngây dại, nơi này là đâu, hai người kia họ là ai?! Hỏng rồi, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng!
o0o
Quay ngược lại thời điểm Lai Tân bị quăng xuống sông.
Bởi vì Lai Tân giả chết, mà thính lực của anh cũng không tốt lắm, cho nên lúc Tông Lữ Vấn hạ lệnh, anh không rõ hắn ta sai người ném mình xuống sông hay là thác nước. Trời chẳng chiều lòng người, vốn nghĩ có thể dùng khả năng bơi lội thoát thân, nay lại chẳng ngờ tới hắn ta lại quăng anh ở thác nước. Báo hại anh chưa kịp nghĩ biện pháp thoát thân thì đầu đã va vào đá rồi hôn mê bất tỉnh.
(Đoạn này vì nội dung câu truyện cần đến, không hề có căn cứ khoa học nào cả!) Thực ra lúc ấy tâm trí Lai Tân đã hỗn loạn, cho nên luôn bất tỉnh, mà chính khi anh ôm đầu tự hồi lại vừa vặn đụng trúng khối máu tụ trong não. Anh là người luyện khí công, khí lực lại không tầm thường, nên mới dẫn đến mất trí nhớ.
Trùng hợp thay, ngay lúc này Tông Lữ Khải tỉnh lại: “Lai Tân, thật cám ơn anh.”
Lai Tân lúc này mới khôi phục tinh thần, cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
“Sao cơ, tôi là ai à?” Tông Lữ Khải nói, “Lai Tân, anh làm sao thế?”
Lai Tân lại cố gắng suy nghĩ, anh chỉ nhớ rõ trước khi mất trí nhớ, thứ anh nghĩ đến nhiều nhất chính là cái tên “Tông Lữ Vấn” (anh nghĩ cách để trốn thoát khỏi tay hắn), cho nên liền thốt ra: “Anh có phải là Tông Lữ Vấn?”
Tông Lữ Khải không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Lai Tân, anh đang nghĩ gì vậy? Hắn ta là kẻ thù của chúng ta kia mà, làm sao tôi có thể là hắn chứ?”
Lai Tân không chút suy nghĩ, trong tiềm thức của anh chỉ biết bản thân mình nghĩ rằng “Tông Lữ Vấn” là người anh quen biết, là người có thể giúp anh. Nay anh lại nghe Tông Lữ Khải nói Tông Lữ Vấn là kẻ thù, anh không chút mảy may rút thanh kiếm bên người ra, hướng phía trước đâm tới.
Lúc này, Nịnh Nhi cũng vừa tỉnh lại: “Lai Tân, anh định làm gì thế hả?”