• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày hôm sau, Tống Tranh lại bắt đầu một ngày bận rộn, Lưu Lan được Trương Minh Nguyệt đón đến quán cà phê, hôm nay hai người các cô cùng nhau tuyển thêm nhân viên cho quán.

Lưu Lan cùng Trương Minh Nguyệt đến sớm hơn thời gian hẹn phỏng vấn, trong lúc ngồi đợi Trương Minh Nguyệt ấp úng hỏi bạn thân của mình: “Lan! Cậu thấy… thấy Lê Trọng Hưng là người như thế nào?”
“Hả? Cậu mới hỏi cái gì cơ? Đừng nói với tớ là cậu thích Lê Trọng Hưng đó nha?” Lưu Lan tròn mắt ngờ vực hỏi.

Trương Minh Nguyệt lắc đầu lia lịa phủ nhận: “Không có, tớ không có thích Lê Trọng Hưng, chỉ là dạo gần đây anh ta đột nhiên hùng hồn tuyên bố là sẽ theo đuổi tớ nên tớ mới hỏi như thế.

” Sau lần gặp ở bệnh viện, Lê Trọng Hưng còn dẫn mẹ anh đến gặp Trương Minh Nguyệt vì bà là một fan lớn của cô, sau đó anh lại hẹn cô đi ăn cơm, trong bữa cơm đó Lê Trọng Hưng đã nói sẽ theo đuổi cô cho đến khi nào cô chấp nhận anh mới thôi nên bây giờ Trương Minh Nguyệt mới bối rối, có chút hoảng.

Lưu Lan bất ngờ trước tin tức này, cô cười cười chậm rãi nói: “Nếu như cậu thật sự muốn yêu đương thì Lê Trọng Hưng là một người khá thích hợp để yêu đương hẹn hò, Lê Trọng Hưng có ngoại hình tốt, gia thế tốt, tính tình cũng tốt, để kiếm một người gần như hoàn hảo giống anh ta không dễ đâu.

” Ở kiếp trước những lần Lưu Lan bị bệnh phải đến bệnh viện cô đã được anh chiếu cố khá nhiều, đối xử với bệnh nhân rất có kiên nhẫn.

Trương Minh Nguyệt gật gù tiếp thu ý của Lưu Lan, bạn thân đã nói như thế thì cô phải suy nghĩ lại, có lẽ nên cho Lê Trọng Hưng một cơ hội cũng như cho cô một cơ hội để biết mùi vị của tình yêu là như thế nào.


____________________________________
Khi Lưu Lan và Trương Minh Nguyệt phỏng vấn tuyển chọn nhân viên cho quán xong đã là buổi trưa, hai người các cô vừa định đi ăn thì đột nhiên Lưu Lan chợt nhớ đến chuyện kiếp trước, cô nhớ không nhầm thì ngày mai tập đoàn Tống thị sẽ tung ra sản phẩm mới, nhưng nó lại giống với sản phẩm mới của tập đoàn đối thủ, vì thời gian của bên đó tung ra trước nên Tống thị bị mang danh là sao chép, ăn cắp, cũng chính vì chuyện này mà cổ phiếu Tống thị tụt giảm nghiêm trọng.

Mang cái danh ăn cắp khiến cho Tống thị gặp khó khăn trong một thời gian, tuy rằng không dài nhưng nó cũng đủ khiến cho tập đoàn bị thiệt hại nghiêm trọng.

Thấy sắc mặt của Lưu Lan bỗng trở nên khó coi, Trương Minh Nguyệt lay lay người của cô: “Lan! cậu bị làm sao vậy? Sao sắc mặt của cậu đột nhiên trông khó coi thế? Cậu thấy không khỏe chỗ nào à?”
“Tớ mới vừa nhớ ra một chuyện xảy ra ở kiếp trước, chuyện này ảnh hưởng rất rất nghiêm trọng đến Tống thị, bây giờ cậu chở tớ đến Tống thị một chuyến đi, tớ phải nói chuyện này cho Tống Tranh biết.

” Lưu Lan gấp gáp muốn đi nhanh ra xe mà quên mất chân mình đang bị bó bột, cô loạng choạng suýt thì ngã cũng may có Trương Minh Nguyệt nhanh tay đỡ lấy.

“Từ từ thôi, tớ sẽ đưa cậu đến đó ngay, cậu đừng có gấp chân vẫn đang bị thương đấy.

” Trương Minh Nguyệt dìu Lưu Lan lên xe, sau đó nhanh chóng lái xe đến tập đoàn Tống thị.

Cô không biết nói thế nào với cô bạn thân của mình nữa, rõ ràng lúc trước đã mạnh miệng bảo không quan tâm, không yêu gì nữa, chỉ xem là người xa lạ thế mà nhìn bây giờ xem lo sốt vó cả lên.

Tập đoàn Tống thị
Trương Minh Nguyệt dìu Lưu Lan vào bên trong sảnh, Lưu Lan gấp gáp nói với nhân viên tiếp tân: “Tôi có chuyện gấp cần gặp chủ tịch Tống, phiền cô thông báo giúp tôi.


Nhân viên tiếp tân nở một nụ cười công nghiệp cất giọng hỏi: “Xin hỏi hai vị có hẹn trước không ạ? Nếu hai vị không có hẹn trước thì không thể gặp được chủ tịch đâu ạ.


Đúng lúc này, trợ lý Đinh vừa mới đi xử lý công việc ở bên ngoài cho Tống Tranh xong, nhìn thấy Lưu Lan thì tròn mắt sửng sốt tiến nhanh đến hỏi: “Lưu Lan tiểu thư! Tại sao cô lại đột nhiên đến đây?”
“Tôi có chuyện gấp cần phải nói với Tống Tranh ngay bây giờ, anh đưa tôi lên gặp anh ta liền đi.

” Lưu Lan mừng rỡ vì gặp được Đinh Thất, cô không cần phải cất công gọi điện cho Tống Tranh nữa, bây giờ là trong thời gian làm việc cô sợ anh sẽ không nghe máy.


“Tôi sẽ đưa cô lên gặp chủ tịch ngay.

” Đinh Thất thấy Lưu Lan gấp gáp như thế thì không dám chậm trễ.

“Vậy anh đưa cậu ấy lên giúp tôi.

” Trương Minh Nguyệt nói với Đinh Thất xong thì quay sang Lưu Lan: “Tớ quay về trước có gì cậu gọi tớ, tớ sẽ đến đón cậu.


Lưu Lan gật đầu sau đó khẩn trương đi lên gặp Tống Tranh, bây giờ mới báo cho anh biết không biết anh có kịp để xử lý hay không nữa.

Lên đến nơi, thư ký thấy Đinh Thất dẫn một người phụ nữ lên thì kinh ngạc, chưa kịp phản ứng báo chủ tịch đang tiếp khách ở bên trong thì trợ lý Đinh đã gõ cửa phòng làm việc sau đó nhẹ nhàng mở cửa.

“Cô cút ra ngoài ngay cho tôi!” Cánh cửa vừa mở ra, giọng nói chứa đầy sự tức giận của Tống Tranh vang vọng ra ngoài khiến cho thư ký, Đinh Thất cùng Lưu Lan ngây người đứng yên ở cửa không dám bước vào, ngay cả nhúng nhích cũng không dám.

Lưu Lan như hoá đá tại chỗ, Tống Tranh là đang bảo cô cút đi sao? Cô còn chưa kịp bước vào cơ mà, cô hơi nghiêng người liếc mắt nhìn vào bên trong, Lưu Lan mở to mắt kinh ngạc sau đó lại nhíu mày khi thấy Lưu Bội Linh.

Lưu Bội Linh sợ hãi, ấm ức không cam tâm khi bị Tống Tranh lớn giọng đuổi ra ngoài, cô ta mặt dày lấy hết can đảm, liều mình chạy đến muốn ôm Tống Tranh, nhất quyết đeo bám không buông.

Tống Tranh dường như có thể đoán ra được ý đồ của cô ta, anh trừng mắt cảnh cáo lần cuối cùng: “Lưu Bội Linh! Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng nếu bây giờ cô không ra ngoài ngay cho tôi thì đừng trách tôi ra tay với Lưu thị.



Lưu Bội Linh cắn môi rưng rưng nước mắt nhìn Tống Tranh nhưng anh một chút động lòng thương cảm cũng không có, từ đầu đến cuối anh đều rất lạnh lùng, có thể nói dường như là vô cảm.

Mặc dù không cam tâm, không muốn rời đi nhưng cô ta vẫn phải đi thôi, Tống Tranh xưa nay không nói chơi, lỡ anh thật sự ra tay với Lưu thị thì cô ta chắc chắn sẽ tiêu đời.

“Lưu Lan? Tại sao cô lại ở đây?” Vừa xoay người nhấc chân rời đi, Lưu Bội Linh đã nhìn thấy Lưu Lan đang đứng ở cửa, cô ta trừng trừng hai mắt mở miệng hỏi.

Tống Tranh nghe thấy tên cô liền quay người lại nhìn, thấy vợ mình đang đứng ở cửa anh vội vàng bước tới nâng tay dìu cô: “Tại sao cô lại đến đây? Có chuyện gì sao? Trước tiên để tôi dìu cô vào trong đã, chân của cô đang bị thương đừng đứng quá lâu.


Thư ký đứng ở gần đó thấy cảnh này ngoại trừ há hốc miệng thì còn muốn ngã ngửa, cảm thấy mình gặp ma rồi, người này không phải là chủ tịch, người vừa quát nạt khi nãy mới đúng là chủ tịch của cô.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK