Lưu Lan thấy Lưu Quân Tùng xuất hiện cũng không quá bất ngờ, lại muốn chia rẽ cô và ông? Giữa cô và ông còn gì để chia rẽ sao? Lưu Lan nở một nụ cười chế giễu, lạnh nhạt đáp trả: “Con như thế nào ba còn không hiểu hay sao? Tại sao con lại trở nên như thế con nghĩ ba phải là người rõ nhất mới phải, hơn nữa bây giờ ba có tư cách gì dạy dỗ con? Con đã cắt đứt quan hệ với Lưu gia từ lâu rồi, người bây giờ có thể dạy dỗ con chỉ có mẹ mà thôi.”
“Mày...” Lưu Quân Tùng giơ tay lên muốn tát Lưu Lan nhưng tay chỉ giơ lên không trung không hạ xuống, ông không thể đánh con gái trước mặt bao người được, như vậy không ra thể thống gì cả.
Ngay khoảnh khắc Lưu Quân Tùng muốn đánh Lưu Lan, Tống Tranh đã muốn tiến đến ngăn cản, bảo vệ cho cô nhưng bị Trương Minh Nguyệt cản lại nhắc nhở: “Đừng gây sự chú ý thêm, để tôi.”
Trương Minh Nguyệt bước đến đứng bên cạnh Lưu Lan, giọng điệu cứng rắn cất lên: “Chú Lưu! Hôm nay là ngày quán cháu và Lan Lan khai trương, nếu chú đến đây để chúc mừng, ủng hộ thì cháu hoan nghênh còn nếu như chú cùng hai người này đến để gây sự thì cháu đành thất lễ mời chú cùng hai con người này ra ngoài.”
Lưu Quân Tùng muốn mở miệng nói nhưng lời nói đến miệng lại không thốt ra được, đây là lần đầu tiên ông bị mời ra ngoài hơn nữa người đó lại còn là bạn của con gái, chuyện này không thể mất mặt hơn.
Một nhà ba người ra khỏi quán trong sự tức giận, Tống Tranh nheo mắt nhìn theo ba con người vừa mới gây sự ở quán, chuyện này anh không bỏ qua đâu, đến đây gây sự còn muốn động thủ với vợ của anh, bỏ qua thì anh không phải là Tống Tranh.
Tống Tranh ở lại quán cà phê của Lưu Lan thêm một lúc thì đến lái xe Tống thị, thư ký cùng Đinh Thất đã đứng đợi anh ở sảnh, vừa thấy anh đến liền báo cáo công việc của ngày hôm nay.
Bước vào thang máy, Tống Tranh nghiêm mặt, ngữ điệu lạnh lùng căn dặn trợ lý Đinh: “Ngày mai cậu chỉ có thể đấu giá thắng hai miếng đất đó bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, còn nữa cho người truyền tin ra ngoài nói rằng kể từ nay về sau tập đoàn Tống thị sẽ không bao giờ hợp tác với tập đoàn Lưu thị.”
Đinh Thất kinh ngạc nhìn chủ tịch của mình sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, gật đầu đáp: “Vâng ạ, tôi sẽ nhanh chóng cho người đi loan tin ngay.” Lần này chủ tịch của cậu dứt khoát thật rồi, xem ra chuyến đi dự khai trương quán đã xảy ra chuyện, bọn người đó lại đến bắt nạt bà chủ của cậu.
Tin tức tập đoàn Tống thị sau này sẽ không bao giờ hợp tác với tập đoàn Lưu thị chưa được nửa ngày đã lan truyền rộng rãi, người trong giới đều biết, những người muốn hợp tác liền đắn đo suy nghĩ xem có nên hợp tác với Lưu thị nữa hay không, bọn họ sợ sẽ đắc tội với Tống Tranh nên hầu hết đều dẹp ý định không dám hợp tác gì với Lưu Quân Tùng nữa.
Tin tức cũng rất nhanh truyền đến tai của Lưu Quân Tùng, ông hoảng sợ vội vàng cho người liên lạc với Tống Tranh hỏi rõ sự tình, xác minh mọi chuyện, cả người ông chết điếng khi nhận lại được câu trả lời khẳng định của thư ký của anh.
Ông chưa từng đắc tội gì với Tống Tranh, tại sao anh lại làm như thế? Không lẽ là vì chuyện ông cho Lưu Bội Linh đến bàn chuyện hợp tác lần trước? Lần này thật sự không xong rồi.
Ngày hôm sau, Đinh Thất đại diện cho Tống Tranh đến buổi đấu giá, những người có mặt tại đó đã không còn xa lạ gì vị trợ lý Đinh này nên có vài người ra sức lấy lòng chỉ mong cậu nói vài câu tốt đẹp trước mặt Tống Tranh.
Đinh Thất làm đúng nhiệm vụ Tống Tranh giao cho, ngồi im lặng cho tới khi hai miếng đất được mang lên đấu giá, hai miếng đất ban đầu được khá nhiều người ra giá nhưng dần dần lại thành màn đấu giá hai người giữa Đinh Thất và Lưu Quân Tùng.
Lưu Quân Tùng mỗi lần ra giá đều toát mồ hôi, ông cầm khăn lau trán không ngừng, sau những lần kiên trì ra giá cuối cùng cũng không thể thắng được, hai miếng đất hoàn toàn thuộc về Tống Tranh với mức giá trên trời.
Hoàn thành nhiệm vụ được giao, trợ lý Đinh nhanh chóng quay về báo cáo, Lưu Quân Tùng hớt hải, vội vã tiến đến chặn cậu lại, cố gắng nở một nụ cười lấy lòng thương lượng với Đinh Thất: “Trợ lý Đinh! Không biết cậu có thể giúp tôi liên lạc với chủ tịch Tống không? Tôi có chuyện muốn bàn bạc đôi chút với chủ tịch Tống.”
Đinh Thất thừa biết chuyện Lưu Quân Tùng muốn bàn bạc là chuyện gì, cậu nghiêm túc, lạnh lùng đáp: “Chủ tịch của tôi có đôi lời muốn gửi đến chủ tịch Lưu đây, hai miếng đất này chủ tịch đã nói là sẽ không nhượng lại cho ai cả, ngài không cần phải phí thời gian tìm chủ tịch của tôi để thương lượng.
Không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
Lưu Quân Tùng há miệng muốn nói nhưng Đinh Thất đã đi mất hút.
Rốt cuộc là ông đã đắc tội gì với Tống Tranh chứ? Tại sao hết chuyện lan tin không muốn hợp tác với Lưu thị lại đến chuyện quyết tâm tranh giành đất với ông? Đây là muốn triệt đường sống của ông?
- -----------------------------------------
Buổi chiều đi làm về, Tống Tranh đem chuyện đấu giá nói cho Lưu Lan biết, cô kinh ngạc nhìn anh một lúc, ở kiếp trước người đấu giá giành được hai miếng đất đó là ba của cô, kiếp này Tống Tranh lại quyết liệt tranh giành khiến cô không khỏi suy nghĩ, Lưu Lan mím môi hít sâu một hơi hỏi: “Anh làm như vậy là vì tôi sao? Vì tôi bị bọn họ bắt nạt nên anh muốn trút giận giúp tôi?”
“Đúng vậy, tôi làm thế là vì muốn trút giận cho cô, tôi làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn vợ của mình bị người khác bắt nạt, ức hiếp được chứ?” Tống Tranh đáp lại với vẻ mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười, trong lòng vui vẻ, phấn khích vì cuối cùng Lưu Lan cũng nhận ra tâm ý của anh rồi.
Lưu Lan bất giác siết chặt hai tay của mình lại, tự nhủ với lòng là không được rung động trước Tống Tranh, quá khứ sẽ lặp lại, cô không muốn bản thân lại ôm mối tình đơn phương đầy đau thương ấy chết đi một lần nữa.
Lưu Lan luôn cố gắng phủ nhận mọi thứ cho dù nó có hiện ra rành rành trước mắt, cô không tin hay nói cách khác là cô không dám tin.
“Cảm ơn anh!” Lưu Lan cười nhạt khách sáo cất giọng.
Tống Tranh! Xin anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy nữa, tôi sẽ không khống chế được trái tim của mình mất..
Danh Sách Chương: