Đến gần trưa, Tống Tranh lái xe quay về biệt thự đón Lưu Lan đi tái khám chân, anh cẩn thận dìu cô vào trong xe sau đó cho xe lăn bánh rời đi.
Hà Yên Thư đứng từ bên trong nhìn ra thấy con trai cùng con dâu thân mật, hạnh phúc trong lòng vô cùng vui vẻ, mục đích của bà đã đạt được cảm thấy mình nên quay về Tống gia nhưng bà sợ tất cả chỉ là diễn kịch, khi bà đi rồi mọi thứ lại đâu vào đấy anh và cô lại chia phòng ngủ.
Tống Tranh suốt dọc đường cứ liên tục đưa mắt nhìn Lưu Lan, anh muốn bắt chuyện với cô nhưng thái độ lạnh nhạt của Lưu Lan đối với anh rất rõ rệt, Tống Tranh tự hỏi anh lại làm sai cái gì sao?
“Ngày mai khai trương quán anh sẽ đến chứ?” Lưu Lan bỗng xoay đầu hỏi Tống Tranh.
Lưu Lan chủ động mở miệng nói chuyện, Tống Tranh vui vẻ ra mặt nhanh chóng trả lời: “Tất nhiên là đến rồi, ngày mai tôi sẽ cùng Hoàng Phú và Trọng Hưng đến ủng hộ cô, yên tâm là âm thầm đến sẽ không có ai nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta đâu.”
Nói đến đây nụ cười trên môi của Tống Tranh trở nên gượng gạo, anh rất muốn đến với thân phận là chồng của Lưu Lan, cho mọi người biết mối quan hệ giữa hai người nhưng Tống Tranh cũng biết rõ cô sẽ không vui, anh không muốn thấy vợ mình không vui.
Tống Tranh thầm tự giễu, đây gọi là tự lấy đá đập vào chân mình, lúc trước hùng hồn nhắc nhở Lưu Lan cho dữ vô để rồi bây giờ bản thân lại hối hận.
Đến bệnh viện, Tống Tranh chầm chậm dìu Lưu Lan vào phòng khám bệnh đã đặt lịch hẹn từ trước, bác sĩ kiểm tra tình hình hồi phục của chân sau đó cười nhẹ nói: “Chân của vợ cậu hồi phục rất tốt, theo tiến độ hồi phục thì tuần sau có thể tháo bột được rồi, nhưng nhớ sau khi tháo bột đừng có chạy nhảy ngay đấy.”
Tống Tranh mỉm cười khẽ gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Kiểm tra xong, Tống Tranh cùng Lưu Lan rời đi, đến sảnh bệnh viện thì vô tình gặp Lê Trọng Hưng, Lưu Lan khách sáo gật đầu chào hỏi.
Lê Trọng Hưng cười cười cất giọng hỏi han: “Chân của cô hồi phục tốt chứ? Khi nào tháo bột?”
“Hồi phục rất tốt, bác sĩ nói tuần sau là có thể tháo bột được rồi.” Cô chậm rãi đáp lại.
Lê Trọng Hưng gật gù, đối với Lưu Lan anh nhiệt tình quan tâm hỏi han hơn bình thường, một phần là vì cô là vợ của Tống Tranh, một phần vì Lưu Lan là bạn thân của người anh đang theo đuổi, Lê Trọng Hưng biết rõ lời nói của Lưu Lan rất có trọng lượng đối với Trương Minh Nguyệt, thái độ của Trương Minh Nguyệt đối với anh tốt lên có lẽ là nhờ Lưu Lan nói giúp.
Anh không dám đắc tội với vị này, đắc tội một người sẽ thành ra đắc tội ba người, anh còn muốn sống đến cưới vợ sinh con.
Trò chuyện thêm vài câu với Lê Trọng Hưng thì anh và cô rời khỏi bệnh viện, Tống Tranh lái xe chở Lưu Lan đến nhà hàng đã đặt sẵn.
Ngồi trên bàn ăn, trong lòng Lưu Lan bỗng trở nên phức tạp, rối bời, trên bàn ăn toàn là món cô thích ăn, kiếp trước Tống Tranh chưa bao giờ để tâm đến cô thích ăn món gì, chỉ có cô là để ý quan tâm anh từng chút một.
Mỗi lần trái tim Lưu Lan loạn nhịp vì Tống Tranh thì hình ảnh anh vô tình, lạnh nhạt ở kiếp trước lại không ngừng hiện lên trong đầu của cô, nó như nhắc nhở Lưu Lan không được rung động.
Lưu Lan mím môi muốn cầu xin người đàn ông trước mặt mình đừng cư xử như thế nữa, cũng chính vì anh đã từng như thế nên cô mới yêu anh.
Tống Tranh thấy vợ mình rất lâu cũng không động đũa, anh lay nhẹ tay của cô cất tiếng hỏi: “Cô sao vậy? Mấy món này không hợp khẩu vị của cô sao?” Vừa hỏi Tống Tranh vừa nghĩ lại xem mình có nhớ nhầm mấy món cô thích hay không.
Lưu Lan lắc lắc đầu, bắt đầu cầm đũa lên ăn, Tống Tranh thu hết mọi biểu cảm trên gương mặt của cô vào tầm mắt, mày của anh hơi nhíu lại rất muốn biết điều mà cô vừa suy nghĩ, liệu có liên quan tới anh không? Lưu Lan lại có gì không hài lòng với anh sao? Chắc là không đâu nhỉ?
- -----------------------------------------
Ngày hôm sau, quán cà phê của Lưu Lan và Trương Minh Nguyệt chính thức khai trương, bạn bè đến ủng hộ chúc mừng rất đông, Tống Tranh cùng hai người bạn của mình cũng có mặt rất sớm.
Hai người các cô bận rộn tiếp bạn bè, đồng nghiệp đến mức bỏ rơi, không để ý đến ba người các anh.
Mọi thứ đều suôn sẻ, thuận lợi nếu như không có sự xuất hiện của Đào Cẩm Xuân cùng Lưu Bội Linh.
Không biết nghe được từ đâu, hai mẹ con Lưu Bội Linh biết Lưu Lan khai trương quán liền đến xem thử.
Trương Minh Nguyệt là người đầu tiên nhìn thấy hai người bọn họ, cô cau mày khều nhẹ ra hiệu với Lưu Lan, Lưu Lan nhìn theo hướng mắt của bạn thân thấy hai mẹ con đáng ghét đó thì thay đổi sắc mặt, đôi mắt cũng trở nên lạnh lẽo, sắc bén, đề phòng.
Lưu Lan chống bàn đứng dậy, vẻ mặt lộ rõ không hoan nghênh hai con người này: “Hai người tới đây làm gì?”
“Dĩ nhiên là tới đây ủng hộ cho con rồi, con cũng thật là mở quán cà phê cũng không báo cho dì cùng ba của con biết một tiếng, nếu không phải Bội Linh vô tình nghe được từ đám bạn của mình thì có lẽ đến giờ này dì vẫn chưa biết con cùng bạn mở quán.” Đào Cẩm Xuân nở một nụ cười giả tạo, giọng điệu khiến mọi người có mặt cứ ngỡ giữa bà và Lưu Lan tình thâm lắm vậy.
“Bớt diễn trò ở đây đi, nơi này không hoan nghênh hai người, hai người mau rời khỏi đây ngay cho tôi.” Lưu Lan trừng trừng hai mắt ra lệnh, đứng trước mặt hai mẹ con độc ác này cô không thể giữ được bình tĩnh vốn có.
“Sao con lại có thể nói với dì như thế? Dì cùng Bội Linh có lòng tốt đến đây ủng hộ con cơ mà.” Đào Cẩm Xuân vẫn bày ra dáng vẻ người tốt, một người mẹ kế quan tâm con chồng hết lòng, bà chính là muốn cho những người ở đây xem dáng vẻ không kính trọng trưởng bối của Lưu Lan, hai mẹ con bà phải diễn tròn vai hai kẻ đáng thương bị con chồng bắt nạt, ức hiếp.
Lưu Bội Linh đột nhiên tiến tới nắm lấy tay của Lưu Lan, vẻ mặt đáng thương lên tiếng: “Chị! Chị đừng có như thế, em biết chị không thích em và mẹ là vì chị luôn nghĩ hai mẹ con em cướp mất ba, nhưng sự thật không phải là như vậy đâu, chị đừng có căm ghét, bắt nạt hai mẹ con em nữa được không?”
Lưu Lan thầm chửi thề trong lòng, nói như vậy chẳng khác nào nói cô lúc nào cũng bắt nạt, ức hiếp hai mẹ con họ.
Được, nếu đã muốn cô đóng vai ác thì cô sẽ chiều theo đóng vai ác này vậy, cô thà diễn vai ác còn hơn diễn vở kịch mẹ kế con chồng tình thâm, nghĩ thôi cũng đã thấy buồn nôn.
Lưu Lan hất mạnh tay của Lưu Bội Linh ra, sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt như muốn xuyên thủng hai mẹ con trước mặt: “Cút ra khỏi đây ngay cho tôi! Đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh.”
“Lưu Lan! Từ khi nào con lại trở nên hỗn hào như thế? Sao lại trở thành một đứa không có gia giáo như vậy hả?” Lưu Quân Tùng bất ngờ xuất hiện quát lớn, ông nhận được tin từ Lưu Bội Linh nói rằng hôm nay con gái lớn khai trương quán liền đến đây xem thử, không ngờ vừa đến đã nghe Lưu Lan hỗn láo với Đào Cẩm Xuân còn hất tay Lưu Bội Linh, thật là quá quắt, ông phải dạy dỗ lại đứa con gái này mới được..
Danh Sách Chương: