Đôi mày nhíu chặt, Lưu Lan xem lại ngày tháng trên điện thoại, không phải tuần sau Thái Bách Trung mới công bố bài hát mới sao? Sao lại sớm hơn tận một tuần? Không lẽ do cô trùng sinh nên mới như thế?
Tống Tranh thấy sắc mặt của Lưu Lan càng lúc càng khó coi thì khẽ cau mày, mặt hơi cúi xuống giả vờ ăn nhưng hai tai lại dựng thẳng lên muốn nghe xem là có chuyện gì? Chưa kịp nghe được gì thì Lưu Lan bỗng đứng dậy rời đi chỗ khác để nói chuyện điện thoại, anh hừ nhẹ một tiếng không quan tâm đến nữa.
Bên kia, Trương Minh Nguyệt tức đến sôi máu, trong lòng không ngừng mắng chửi Thái Bách Trung là kẻ khốn kiếp, vô liêm sỉ, hèn hạ, cô hít sâu một hơi cố kìm nén cơn tức giận của mình rồi mới cất tiếng: “Lan! Hay là bây giờ tớ đăng một bài vạch trần tên khốn đó nha, phải cho mọi người biết hắn vô liêm sỉ, hèn hạ cỡ nào.
”
“Không được, cậu tuyệt đối không được manh động, Thái Bách Trung là một tên điên hắn sẵn sàng trừ khử bất kỳ ai nếu cản đường hắn.
Hiện tại chúng ta không có chứng cứ chứng minh hắn ăn cắp bài hát, nếu bây giờ cậu đăng một bài vạch trần cộng đồng mạng chưa kịp tẩy chay thì hắn đã giết cậu rồi.
” Lưu Lan hoảng sợ ngay lập tức ngăn cản Trương Minh Nguyệt, cô tuyệt đối không thể để cho Trương Minh Nguyệt làm gì đó khiến Thái Bách Trung nghi ngờ, trong đầu Lưu Lan vẫn còn hiện rõ dáng vẻ độc ác,tàn nhẫn của tên khốn Thái Bách Trung.
Tống Tranh sững người vài giây, anh không nghe nhầm chứ? Anh mới vừa loáng thoáng nghe Lưu Lan nói giết ai đó? Đang muốn xác nhận lại thì bạn của anh gọi đến, Tống Tranh đành gác chuyện này sang một bên đi lên phòng nghe máy.
Lưu Lan nghe Trương Minh Nguyệt hứa sẽ không manh động, làm gì khiến cho Thái Bách Trung nghi ngờ nhưng cô vẫn không yên tâm, không ngừng nhắc nhở: “Cậu nhớ là không được manh động đấy, đợi sau khi tớ thu thập đủ bằng chứng chứng minh anh ta ăn cắp bài hát của tớ thì cậu muốn chửi muốn làm gì cũng được.
”
Tuy là nói thu thập bằng chứng nhưng ngay cả bản nháp mà cô viết Thái Bách Trung cũng lấy đi, nơi đó camera không thể quay lại vì nó là góc chết, ngoại trừ bắt hắn thừa nhận rồi ghi âm lại thì cô không biết phải làm sao nữa.
“Tớ biết rồi mà, tớ sẽ cố gắng tỏ ra không biết gì, bình thường nhất có thể.
Thôi, tớ cúp máy đây, quản lý của tớ đến rồi.
” Trương Minh Nguyệt ngoài miệng hứa nhưng trong lòng lại không hoàn toàn như vậy, cô có thể im lặng nhưng cho Thái Bách Trung sắc mặt tốt thì tuyệt đối không thể.
Lưu Lan nói chuyện xong với Trương Minh Nguyệt xoay người đi vào bên trong thì cùng lúc ấy Tống Tranh cũng gọi điện xong với bạn, anh trước khi rời đi không quên nói với cô một tiếng: “Tôi có việc phải ra ngoài, cô có gặp khó khăn gì cứ nói với tôi dù nói thế nào thì trên danh nghĩa tôi với cô cũng là vợ chồng hợp pháp.
”
Lưu Lan ngơ ngác đưa mắt nhìn bóng lưng của Tống Tranh cho đến khi khuất hẳn, cô vỗ vỗ tai của mình vài cái xác nhận lỗ tai của mình không có vấn đề mới giật mình, sửng sốt, người đàn ông vừa đi thật sự là Tống Tranh sao? Từ bao giờ anh lại nói chuyện nhiều với cô như thế?
Cô quay người đi vào bếp rửa bát với vẻ mặt vẫn còn đầy sự nghi hoặc, khó tin sau đó lại bĩu môi, lẩm bẩm trong miệng: “Lại nói cho có tỏ vẻ tốt lành này nọ, tới khi cần giúp đỡ thì chả thấy đâu.
” Nếu Tống Tranh tốt như thế thì cô đã không tuyệt vọng đến mức buông bỏ tình cảm của mình.
- -----------------------------------------------
Tống Tranh lái xe đến nhà của bạn thân mình là Lê Trọng Hưng, Triệu Hoàng Phú cũng ở đấy thấy anh đến liền huýt sáo mở miệng trêu chọc: “Ôi chủ tịch Tống đẹp trai rạng ngời của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi.
” Nhìn thấy sắc mặt khá khó coi của Tống Tranh, Triệu Hoàng Phú nhanh chóng bước tới ngồi xuống bên cạnh khoác lấy vai của bạn thân cười cười hỏi: “Ai to gan chọc cho chủ tịch Tống của chúng ta tức giận thế? Nói cho ông đây biết ông đây sẽ giúp cậu trút giận.
”
Tống Tranh gạt tay Triệu Hoàng Phú ra, quăng cho bạn mình một cặp mắt sắc bén: “Bớt trêu ông đây.
” Hiện tại, trong đầu của anh có rất nhiều câu hỏi, không nhận được câu trả lời như mong muốn từ Lưu Lan, anh đành hỏi hai thằng bạn thân của mình vậy: “Tớ hỏi hai cậu nếu như một người đang yên đang lành bỗng thay đổi tính nết thì có những nguyên nhân nào?”
“Hửm? Cậu đang nói đến ai vậy?” Lê Trọng Hưng hơi nheo mắt lại lên tiếng hỏi, vừa hỏi xong cậu dường như nhận ra được điều gì đó, khoé môi cong lên hỏi tiếp: “Cái người đang yên đang lành bỗng thay đổi tính nết là phụ nữ đúng không?”
Mặc dù suy đoán phụ nữ là gần như không có khả năng xảy ra với Tống Tranh, nhưng ngoại trừ phụ nữ thì Lê Trọng Hưng thật sự không nghĩ ra ai thay đổi tính nết khiến cho một người như Tống Tranh phải đau đầu, không đối phó được.
Sự im lặng của Tống Tranh xem như đã thừa nhận người khiến anh đau đầu thật sự là phụ nữ, hai người bạn của anh ngay lập tức trở nên phấn khích, thích thú, Triệu Hoàng Phú nhích lại gần anh hơn, cười toe toét hỏi: “Là thần thánh phương nào mà có thể khiến chủ tịch Tống của chúng ta đau đầu thế? Mau nói cho tớ biết để tớ đi gặp xem xinh đẹp, tài giỏi cỡ nào mà có thể khiến cậu để tâm.
”
“Đừng có nhiều lời nữa, mau suy nghĩ giúp tớ đi.
” Tống Tranh nhíu mày giục bạn mình giải đáp giúp, muốn gặp thì để tới ngày sinh nhật là gặp được rồi.
Triệu Hoàng Phú xoa cằm vắt óc suy nghĩ giúp bạn mình, Lê Trọng Hưng vắt chéo chân tựa lưng vào ghế, chậm rãi cất giọng hỏi: “Cậu có hỏi thẳng cô gái đó chưa? Nếu có thì cô gái đó trả lời cậu như thế nào?”
“Hỏi rồi, cô ấy trả lời rằng bản thân quá ngu ngốc khi đi yêu một người luôn tổn thương mình, không muốn yêu nữa.
” Tống Tranh gật đầu nghiêm túc trả lời.
“Thế rõ ràng quá rồi còn gì? Người ta không muốn yêu cậu nữa do cậu tổn thương người ta quá nhiều.
” Triệu Hoàng Phú nhanh nhảu đáp lời Tống Tranh.
Tống Tranh cau mày, lắc đầu phủ nhận: “Không đúng, tớ tổn thương cô ấy khi nào chứ? Tớ đối với cô ấy rất tốt.
” Chuyện gì anh không dám khẳng định nhưng chuyện này anh dám chắc chắn, bản thân anh không làm gì có lỗi với Lưu Lan cả, đối với cô rất tốt, cô muốn gì anh cũng đều đáp ứng hết mà.
Lê Trọng Hưng bĩu môi khinh bỉ ra mặt, cái tên đầu gỗ Tống Tranh chưa bao giờ nói chuyện yêu đương thì làm sao có thể không làm tổn thương người ta? Có làm tổn thương chỉ là không biết mà thôi.
- -----------------------------------------------
Ở biệt thự, sau khi suy nghĩ tới suy nghĩ lui Lưu Lan quyết định gọi điện hẹn gặp tên khốn người yêu cũ: “Thái Bách Trung! Trưa nay anh có rảnh không tôi có chuyện muốn nói với anh.
”
Khi thấy Lưu Lan gọi đến thì Thái Bách Trung đã biết cô gọi để làm gì, anh rất điềm tĩnh cất giọng n nói: “Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn bàn với em, chúng ta hẹn nhau ở quán cũ.
”.
Danh Sách Chương: