Lưu Quân Tùng bị mấy lời nói của Tống Tranh làm cho nghẹn họng, ông tức đến trợn mắt đứng bật dậy hừ một tiếng sau đó xoay người rời khỏi.
Thấy ông đi ra trợ lý Đinh nhanh chân đi vào, Tống Tranh đứng dậy cài nút áo vest lại: “Cho người theo dõi nhất cử nhất động của Lưu Quân Tùng, có chuyện gì phải mau chóng báo cho tôi biết, đặc biệt là chuyện tìm và làm phiền vợ tôi.”
“Vâng, tôi sẽ cử người đi theo dõi ngay ạ.” Trợ lý Đinh gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện.
Ở quán cà phê, Lưu Lan vừa mới nhận thêm một nhân viên mới, là một người phụ nữ trung niên có vết bớt trên mặt, vốn dĩ nhân viên đã đủ không cần tuyển thêm, nhưng thấy bà đáng thương cứ năn nỉ cô mãi nên cô mới đồng ý nhận vào làm.
Lưu Lan cảm thấy người phụ nữ có chút quen mắt dường như là đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời cô không thể nhớ ra nổi là đã gặp ở đâu.
Tống Tranh đến đón Lưu Lan quay về biệt thự lúc trời đã tối muộn, hôm nay anh có việc cô cũng bận rộn ở quán.
Trước khi về, hai người còn ghé qua một quán ăn nhỏ mua đồ nướng về cho Hà Yên Thư, bà rất thích ăn mấy món đồ nướng như thế, nói đến thích ăn đồ ăn vặt thì bà còn thích hơn cả cô và Trương Minh Nguyệt.
Hà Yên Thư quay về sớm hơn anh và cô một chút, thấy dưới phòng khách không có ai, bà nghĩ rằng con dâu và con trai đang ở trên phòng liền đi lên, mở cửa không thấy ai bà khẽ cau mày, sao hôm nay lại về trễ thế nhỉ? Vừa định xoay người đi ra thì bất chợt bà thấy dưới bàn làm việc của Tống Tranh rơi ra một bản hợp đồng trên đó còn có tên của Tống Tranh và Lưu Lan, Hà Yên Thư cúi người nhặt lên định mở ra xem thử thì bất thình lình nghe giọng của Tống Tranh vọng đến, bước chân anh gấp gáp đi đến lấy bản hợp đồng từ tay của bà, cả người căng thẳng, lo sợ toát cả mồ hôi: “Mẹ! Tại sao mẹ lại lên phòng của bọn con vậy?”
Lưu Lan đứng bên cạnh của Tống Tranh cũng sợ thót cả tim, hai người về đến đang đi lên phòng thì thấy cửa phòng mở, đi nhanh lên trên thì tái xanh cả mặt mày khi thấy Hà Yên Thư đang cầm bản hợp đồng, tim của cả hai như muốn rớt ra ngoài, dọa chết anh và cô rồi.
Hà Yên Thư cũng không để lắm đến bản hợp đồng: “Mẹ tưởng hai đứa đã về rồi nên mới lên đây kiếm hai đứa, mẹ muốn nói cho hai đứa con biết là ngày mai mẹ sẽ quay về Tống gia, chân của Lan Lan cũng đã hồi phục rồi, mẹ mà còn ở đây thì ba của con sẽ dọn đến đây ở luôn mất.” Chân của con dâu đã hồi phục bà cũng không có lý do gì để ở lại nữa, thấy Tống Tranh và Lưu Lan tình nồng ý đậm bà cũng đã yên tâm phần nào, nên quay về với chồng mình rồi, ăn cơm chó bấy lâu nay đã quá đủ.
Lưu Lan khẽ cười, từ lúc mẹ chồng cô dọn đến đây ở thì ngày nào ba chồng của cô cũng đến không đến thì gọi điện, cứ cách vài ba ngày lại gọi điện hỏi thăm tình hình chân của Lưu Lan hồi phục như thế nào? Lưu Lan biết hỏi thăm cô chỉ một phần mà thôi, chín phần là muốn biết khi nào vợ mình sẽ quay về, mẹ chồng cô không cho ông dọn đến: “Vâng ạ, tụi con sẽ thường xuyên về Tống gia thăm ba mẹ.”
Hà Yên Thư giả vờ bĩu môi trách móc: “Xem hai đứa vui chưa kìa, phải rồi, mẹ không có ở đây sẽ không có ai làm kỳ đà cản mũi nữa, hai đứa tha hồ ân ân ái ái với nhau, chưa thấy ai thấy mẹ mình đi mà vui như hai đứa, thật đáng giận mà.”
“Tụi con đâu có, mẹ đã muốn dọn đi rồi thì tụi con có thể cản được sao?” Tống Tranh cười cười nói, mẹ anh lại muốn vào vai đáng thương nữa rồi.
Hà Yên Thư bày ra vẻ mặt giận dỗi, quay đầu sang một bên: “Thôi, hai đứa đừng có ngụy biện, mẹ biết hết.
Mẹ dỗi hai đứa rồi, mẹ quay về phòng thu dọn đồ đạc đây.”
Tống Tranh, Lưu Lan nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng, cả hai người luôn rơi vào trạng thái bất lực, cạn lời khi đứng trước Hà Yên Thư.
- ----------------------------------------------------------------
Lưu gia
Sáng hôm sau, Lưu Quân Tùng đi làm chưa được bao lâu thì có một chiếc xe taxi chạy đến, một người đàn ông trung niên gầy gò, gương mặt hốc hác bước xuống, ông ta bấm chuông hai mắt cứ láo lia quan sát khắp nơi.
Người làm đi ra hỏi trước khi mở cửa: “Xin hỏi ông tìm ai?”
“Tôi đến tìm bà chủ của các người, tôi là bạn cũ của bà ấy.” Người đàn ông ngay lập tức mở miệng trả lời, trong lòng không khỏi thốt lên khi thấy Lưu gia: “Mẹ nó! Không ngờ Lưu gia lại giàu đến như vậy, nhìn như cái cung điện thế mà Đào Cẩm Xuân lại dám bảo là bình thường.”
“Ông đợi một chút để tôi đi báo lại với bà chủ.” Người làm nhanh chân chạy vào báo cho Đào Cẩm Xuân biết.
Đào Cẩm Xuân nhíu mày đi ra xem, cả người giật thon thót, mắt trợn ngược lên khi thấy người đàn ông đang đứng ở cổng, bà bước nhanh ra ngoài không đợi người làm mở cửa mà tự mở sau đó kéo ông ta sang một bên, trừng mắt khẽ hỏi: “Sao ông biết nơi này mà đến?”
“Lưu gia giàu có nổi tiếng như thế tôi hỏi một chút là ra thôi, bà thì hay rồi ở nơi như cung điện hoàng gia, sống cuộc sống giàu sang vậy mà dám nói với tôi là gia cảnh bình thường.
Sao đây? Sống sung sướng quá rồi liền quên ông đây?”
“Ông muốn gì thì nói ra luôn đi, đừng có dài dòng lê thê, nói xong thì mau chóng rời khỏi nơi này cho tôi, tôi cấm ông không được phép bén mảng tới nơi này nữa.” Hai mắt Đào Cẩm Xuân cứ đảo quanh liên tục sợ sẽ có ai đó nhìn thấy.
“Tôi muốn tiền, thật nhiều tiền, chỉ cần có tiền tôi liền ngoan ngoãn nghe lời bà.” Người đàn ông mỉm cười đáp, hiện tại ông ta đang thiếu nợ một số tiền rất lớn, tìm đến đây vốn chỉ muốn mượn nhưng sau khi thấy Lưu gia giàu có nứt vách suy nghĩ muốn mượn liền vứt ra sau đầu, mượn cái khỉ gì nữa chứ?
“Được, bây giờ ông rời khỏi đây trước đi, tôi sẽ chuyển tiền cho ông sau.
Sau này, có chuyện gì thì chỉ cần gọi điện cho tôi, không được phép đến đây nữa.”
Người đàn ông gật đầu, có tiền rồi thì cái gì cũng dễ: “Bà nói thì nhớ phải giữ lời đấy, tới lúc tôi gọi đừng có mà cho tôi vào danh sách đen, Lưu gia tôi cũng có thể tìm ra được thì đừng nói gì đến nơi làm việc của chồng bà.” Nói xong, ông ta quay người rời đi, không ngờ sau khi ra tù một thời gian ông liền có một cái mỏ vàng để đào thoải mái..
Danh Sách Chương: