Lưu Quân Tùng cho người tung ra tin tức Lưu Lan mới là con gái ruột, thiên kim tiểu thư Lưu gia, Lưu Bội Linh không phải, hiện tại đã bị đuổi ra khỏi nhà, ông còn không quên nhấn mạnh Lưu Lan hiện tại đã kết hôn, người mà cô kết hôn chính là Tống Tranh, kèm theo đó là mấy tấm ảnh mà ông đã lén chụp được.
Chỉ trong vài giờ, tin tức này đã lan truyền khắp trong giới kinh doanh, ai nấy đều không khỏi ngỡ ngàng, sửng sốt khi biết tin nhưng trong đầu vẫn không khỏi thắc mắc, khó hiểu tại sao lúc trước Tống Tranh lại muốn triệt đường sống của ba vợ mình? Năm lần bảy lượt gây khó dễ khiến cho bọn họ không ai dám hợp tác với tập đoàn Lưu thị, Tống Tranh làm việc cũng quá tuyệt tình rồi.
Tập đoàn Lưu thị
Từ khi tung tin Tống Tranh là con rể của mình, Lưu Quân Tùng đã nhận được vô số cuộc gọi, xác minh mọi chuyện có, nịnh bợ, muốn hợp tác với ông cũng có, nếu ngay từ đầu nghĩ ra cách này thì ông đã không cần phải đến tận bệnh viện cầu xin Phương Ngọc Mai và Lưu Lan, không cần phải nghe mấy lời khó nghe kia. Lưu Quân Tùng nhìn điện thoại mà cười híp cả hai mắt, Lưu thị có đường sống rồi, không cần Tống Tranh, Lưu Lan ra tay giúp nữa.
Tập đoàn Tống thị
Giờ nghỉ trưa, trợ lý Đinh gõ cửa phòng làm việc của Tống Tranh, nhận được sự cho phép của anh
Đinh Thất đẩy cửa bước vào đặt điện thoại của mình lên bàn làm việc của sếp mình: “Chủ tịch! Lưu Quân Tùng vừa mới đăng một tin tức mới, ngài hãy mau xem đi ạ.”
Hai mày Tống Tranh dần nhíu lại khi thấy tin mà Lưu Quân Tùng đăng lên, sau đó lại cười lạnh một tiếng, ông cũng biết lợi dụng người khác quá nhỉ? Trợ lý Đinh quan sát sắc mặt của Tống Tranh một lúc rồi mở miệng hỏi: “Chủ tịch! Chuyện này ngài muốn xử lý như thế nào ạ?” Bình thường với tính cách của chủ tịch nếu những người đó nói anh vô tình thì sẽ cho bọn họ thấy vô tình là thế nào.
“Trước mắt cứ im lặng, tôi phải xem Lan Lan nhà tôi có phản ứng như thế nào đã.” Tống Tranh trả lại điện thoại cho Đinh Thất, chậm rãi trả lời, vợ anh im lặng thì anh sẽ im lặng, vợ muốn anh lên tiếng thì anh sẽ lên tiếng làm rõ mọi chuyện.
Trợ lý Đinh nhận lại điện thoại, khẽ gật đầu rời khỏi phòng, sao cậu lại quên mất bà chủ vậy chứ? Chuyện này nói ra cũng có liên quan đến Lưu Lan, đổi lại là lúc trước thì chủ tịch của cậu nhất định sẽ không quan tâm, muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ thì khác Tống Tranh của hiện tại là một kẻ cuồng vợ điển hình, vợ nói một chắc chắn sẽ không dám nói hai.
Vừa nhắc Lưu Lan thì người đã đến, cô thuận lợi đi thẳng vào phòng làm việc của Tống Tranh không một ai dám ngăn cản, nhân viên ở đây đều biết ông chủ của mình bây giờ rất cuồng vợ, sủng vợ lên tận trời, ai dám ngăn, ai dám đắc tội cô chứ?
Lưu Lan vừa vào đã không cho Tống Tranh sắc mặt tốt, cô lườm nguýt anh một cái rồi đi thẳng đến bàn tiếp khách ngồi xuống, anh đứng dậy nhanh chóng tiến đến ngồi bên cạnh cô, Tống Tranh biết rõ Lưu Lan đang giận dỗi điều gì nên liền cười hì hì lấy lòng, nhận lỗi: “Vợ! Anh biết lỗi rồi, em đừng có giận nữa, anh không phải là không xem trọng sức khỏe, vết thương của mình nhưng em cũng thấy đấy Tống thị còn rất nhiều việc cần anh giải quyết, anh mà không đi làm thì làm sao có tiền nuôi em chứ? Mục tiêu của anh chính là phải nuôi em trắng trẻo, béo tốt, không muốn em phải vất vả kiếm tiền.”
“Trắng trẻo, béo tốt? Anh là đang muốn nuôi heo sao? Tống Tranh! Anh hay thật, không nói với ai một tiếng liền tự ý xuất viện lại còn đi làm ngay lập tức, có phải anh muốn để lại sẹo khắp người, vết bỏng bị nhiễm trùng không hả?” Lưu Lan lườm lườm, bĩu môi hừ một tiếng rồi lại quát Tống Tranh.
Càng nhìn Tống Tranh cô lại càng tức giận, buổi sáng mang đồ ăn sáng đến bệnh viện cho anh, đến nơi thì không thấy đâu hỏi y tá thì bảo anh đã xuất viện từ sáng sớm rồi, Lưu Lan gọi điện cho Tống Tranh liền biết anh lại quay về làm một kẻ cuồng công việc, mặc cho vết bỏng trên người còn đang trong quá trình hồi phục, thật tức chết cô mà.
Tống Tranh ngồi nhích lại gần Lưu Lan, vuốt vuốt lưng hạ hỏa cho cô: “Em đừng tức giận, anh biết lỗi rồi, em yên tâm anh nhất định sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt, đảm bảo sẽ không bị nhiễm trùng hay để lại một vết sẹo nào hết.” Tống Tranh vừa dỗ vừa bối rối, vợ giận lên rất đáng sợ, cực kỳ khó dỗ, anh không biết phải dỗ như thế nào để Lưu mau hết giận.
“Vốn dĩ em còn đang suy nghĩ tới chuyện dọn về nhưng bây giờ thì miễn bàn, không đi về gì nữa.” Lưu Lan hất vai đẩy Tống Tranh ra, bây giờ cô đang rất tức giận, anh nói gì cũng không lọt tai.
Tống Tranh nghe thế thì bắt đầu cuống quýt hết cả lên, tay chân luống cuống tìm cách dỗ dành Lưu Lan, anh mà sớm biết cô đang suy nghĩ lời đề nghị của mình thì có đánh chết anh cũng sẽ ngoan ở lại bệnh viện, không chọc cho cô tức giận.
“Lan Lan! Anh có cái này muốn cho em xem.” Tống Tranh lấy điện thoại ra mở tin tức lên cho vợ mình xem, phải đánh lạc hướng sự chú ý của Lưu Lan.
Lưu Lan cầm điện thoại xem, sắc mặt dần trở nên khó coi, cô hít sâu một hơi nén cơn tức giận của mình xuống, Lưu Quân Tùng đúng là lợi dụng cô triệt để. Lưu Lan trả điện thoại lại cho Tống Tranh rồi im lặng, trầm tư một lúc sau đó lấy điện thoại gọi cho ông: “Tôi có chuyện muốn nói với ông, hiện tại ông đang ở Lưu thị sao?”
“Ba đang ở Lưu thị.” Lưu Quân Tùng vui vẻ khi thấy Lưu Lan gọi đến, không ngoài dự đoán của ông.
“Tôi sẽ đến đó gặp ông ngay.” Lưu Lan lãnh đạm đáp lại rồi cúp máy, cô phải giải quyết triệt để mọi chuyện với Lưu Quân Tùng, cô vĩnh viễn không muốn liên quan gì đến ông nữa.
“Anh đi với em.” Tống Tranh ngồi bên cạnh vuốt v e bàn tay mịn màng của vợ, lên tiếng đề nghị đi cùng, anh sợ cô một mình đến đó sẽ phải chịu uất ức, bị người ta bắt nạt.
“Không cần đâu.” Lưu Lan vỗ mạnh lên cái tay đang vuốt v e tay của mình: “Anh đừng tưởng đánh lạc hướng sự chú ý của em thì em sẽ quên chuyện kia, không có đâu, em không có dễ dụ như thế.” Cô chun mũi với anh, đứng dậy sải bước chân đi khỏi phòng làm việc.
Tống Tranh dõi mắt nhìn theo Lưu Lan, mặt anh đã nhăn lại đến mức không thể nhăn được nữa, sao vợ lại trở nên khó dụ như vậy? Bây giờ phải làm sao đây?