• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Tranh ban đầu không đồng ý cho Lưu Lan tháo bột sớm, anh lo lắng chân của cô chưa hoàn toàn khỏi hẳn, với tính cách của Lưu Lan Tống Tranh sợ khi đi tìm Đào Cẩm Xuân tính sổ lại sẽ bị thương, lỡ chân vì tháo bột sớm mà bị gì thì sao? Anh sẽ xót, sẽ đau lòng chết mất, nhưng Lưu Lan một khi đã quyết định thì dù trời có sập cũng không thể lay chuyển.
Sau khi tháo bột, Lưu Lan cảm thấy chân mình nhẹ hẳn ra như vừa tháo được một cục tạ ở chân vậy.

Tống Tranh thấy vợ vui vẻ cũng vui vẻ theo, anh cong khóe môi mỉm cười cưng chiều nói: “Chân hồi phục rồi bây giờ cô muốn đi tìm Đào Cẩm Xuân tính sổ đúng không?”
Nhắc đến Đào Cẩm Xuân hai mắt của Lưu Lan lóe lên sự hận thù, một bên khóe môi nhếch lên: “Đúng thế, nhìn vẻ mặt này của anh đừng nói với tôi là anh cũng muốn đi cùng góp vui đó nha?”
“Tất nhiên là phải đi cùng rồi, tôi phải đi để chống lưng cho cô chứ.” Tống Tranh gật đầu điềm nhiên đáp, anh không đi cùng thì cô làm sao làm lại mấy người ở Lưu gia được chứ?
Lưu Lan thở dài trong sự bất lực, anh muốn đi cô có thể cản được sao? Tống Tranh nói cũng đúng, có anh đi theo cô không sợ bị đám người đó bắt nạt nữa.


Dù sao cũng đã công khai cho Lưu Bội Linh biết rồi, với cái miệng cô ta thì cô dám chắc cả Lưu gia cũng đã biết, cô không còn gì phải giấu giếm.
Hai người đi đến bãi đỗ xe thì sửng sốt, ngạc nhiên khi thấy Hà Yên Thư đang đứng đợi, Tống Tranh hơi híp mắt hỏi: “Tại sao mẹ lại ở đây?”
Hà Yên Thư cười hì hì với con trai và con dâu: “Nghe nói hai đứa đang định đến Lưu gia, mẹ cũng muốn đi theo nữa.” Con dâu muốn đi tính sổ, đánh nhau với người khác bà làm sao có thể ngồi yên một chỗ được, Lưu gia có ba người bà cũng có ba người nếu thật sự có đánh nhau cũng không sợ bị thiệt thòi.
Không đợi Tống Tranh cùng Lưu Lan mở miệng nói Hà Yên Thư đã mở cửa ngồi vào hàng ghế phía sau xe.

Tống Tranh nhìn mẹ mình sau đó chỉ biết cười bất lực, mẹ anh thật sự không giống như những người mẹ khác, bà không hiền dịu, điềm đạm, truyền thống, bà rất nhiệt tình, sôi nổi, năng động còn ăn mặc theo trào lưu nữa, điều đặc biệt là rất bênh vực người nhà, nói về độ cưng chiều con dâu thì khỏi phải nói, từ khi Lưu Lan bước chân vào Tống gia thì anh đã bị cho ra rìa rồi.

Nhìn dáng vẻ này của bà chắc chắn là muốn đến đó đánh nhau, không sai được.
- -----------------------------------------------------------
Lưu gia
Một nhà ba người đang ngồi ở phòng khách trò chuyện thì nghe người làm báo Lưu Lan quay về, Lưu Quân Tùng nghe con gái lớn quay về ngay lập tức đứng bật dậy, ông đang muốn tìm cô mắng một trận vụ kết hôn với Tống Tranh mà không nói, không ngờ cô lại vác mặt về đây trước.

Lưu Quân Tùng đang hùng hổ chuẩn bị mở miệng mắng thì phải nuốt ngược lại mấy lời đó khi thấy Tống Tranh cùng một người phụ nữ đi theo sau.
Đào Cẩm Xuân dĩ nhiên là nhận ra người phụ nữ đó là ai, bà ta nở một nụ cười thật tươi sải bước đến chào hỏi Hà Yên Thư: “Chị sui, chị cũng cùng Lưu Lan về đây chơi sao?”

Hà Yên Thư cau mày né tránh bàn tay đang muốn khoác tay mình của Đào Cẩm Xuân: “Tôi nhớ mình chỉ có một chị sui, hiện tại chị ấy còn đang nằm bệnh viện, ở đâu ra thêm một chị sui nữa vậy? Đừng có nhận bừa!”
Đào Cẩm Xuân cười gượng gạo, lúng túng không biết phải làm sao vội chuyển hướng sang hỏi Lưu Lan: “Lan! Con đột nhiên về đây là có chuyện gì à?”
“Có! Tất nhiên là có tôi mới về rồi, tôi về đây là muốn làm một chuyện.” Lưu Lan nhếch mép, gật đầu trả lời ngay, vừa nói xong cô bước đến giáng xuống mặt của Đào Cẩm Xuân một cái tát thật mạnh: “Đây chính là chuyện mà tôi muốn làm.”
Đào Cẩm Xuân bất ngờ bị đánh đến choáng váng, cả người lảo đảo, Lưu Quân Tùng cùng Lưu Bội Linh giật nảy mình không kịp phản ứng, đợi đến khi phản ứng kịp Lưu Bội Linh vội đỡ lấy mẹ mình, trừng mắt lớn tiếng quát: “Lưu Lan! Chị bị điên rồi à? Sao lại đánh mẹ của tôi?”
Thấy Lưu Bội Linh nhào đến muốn đánh lại, Tống Tranh ngay tức khắc kéo vợ mình ra phía sau bảo vệ, trừng mắt cảnh cáo cô ta.

Lưu Quân Tùng bị một màn này làm cho cả kinh, ông tức giận muốn kéo Lưu Lan từ phía sau Tống Tranh ra rồi dạy dỗ một trận thì bị Hà Yên Thư cản lại.
Hà Yên Thư cũng tiến lên một bước che chắn cho con dâu, lườm nguýt cái người không xứng đáng làm cha này: “Ông lại muốn đánh con gái của mình à? Có phải ông đánh con gái của mình đến nghiện rồi không?” Thử đánh con dâu bà xem, bà có lật tung cái nhà này lên không?
Lưu Lan muốn đẩy hai người trước mặt mình ra để nói chuyện với Đào Cẩm Xuân nhưng đẩy mãi hai người vẫn không chịu nhích ra, kiên quyết chắn trước mặt bảo vệ cho cô, cô chỉ đành bất lực đứng ở đấy, cất tiếng nói: “Tại sao tôi lại đánh bà ta à? Sao các người không hỏi bà ta đi, xem bà ta đã làm gì? Đào Cẩm Xuân! Bà độc ác hơn tôi tưởng đấy, tôi không ngờ bà lại dám đến tận bệnh viện gặp mẹ tôi kích động bà ấy khiến cho bà ấy tái phát bệnh tim, suýt nữa thì mất mạng, cho bà một cái tát còn quá là nhẹ nhàng.”
“Cái gì? Chuyện này là sao?” Lưu Quân Tùng quay sang nhìn Đào Cẩm Xuân, nghiêm mặt cau mày hỏi.

Đào Cẩm Xuân khóc lóc, tỏ ra uất ức lên tiếng: “Dì không có làm gì cả, dì chỉ đến đó thăm mẹ con mà thôi, chỉ đến một chút rồi đi hoàn toàn không có làm gì cả.” Có đánh chết bà ta cũng không thừa nhận bất cứ điều gì.
Lưu Lan hoàn toàn dự đoán được Đào Cẩm Xuân sẽ nói như thế, may cho bà ta là không có camera trong phòng bệnh không thì người đến không phải là cô mà là cảnh sát: “Bà không thừa nhận cũng không sao, đợi sau khi mẹ tôi tỉnh lại là sẽ biết rõ mọi chuyện thôi.”
Đào Cẩm Xuân chột dạ, thầm cầu mong cả đời này Phương Ngọc Mai đừng có tỉnh lại, bà ta nhất định phải tìm cách khiến cho Phương Ngọc Mai vĩnh viễn không thể mở miệng tiết lộ điều gì.
Lưu Lan đưa mắt nhìn sang Lưu Quân Tùng, nhiều lúc cô nghi ngờ không biết ông có phải là ba ruột của mình hay không nữa, sao lại có thể đối xử với con gái của mình như vậy? Trước khi rời khỏi Lưu gia, khóe môi cô cong lên, chậm rãi cất giọng nói: “Con nhớ không nhầm thì mẹ có hai phần trăm cổ phần tập đoàn Lưu thị và còn có sự…”
“Lưu Lan! Mày muốn làm gì? Mày đang có âm mưu muốn chiếm cả Lưu thị đúng không?” Lưu Quân Tùng cắt ngang lời của Lưu Lan rồi lớn tiếng quát, sắc mặt ông tái đi, trong lòng bỗng lo sợ Lưu Lan thật sự có dã tâm chiếm Lưu thị, ngoại trừ việc Phương Ngọc Mai có cổ phần trong tập đoàn ra thì các cổ đông cũng rất yêu mến, ủng hộ Phương Ngọc Mai.

Nếu Lưu Lan thật sự làm loạn e là cái chức chủ tịch của ông sẽ bị lung lay..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK