• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 19: Nếu nàng ấy đã nói như vậy, chi bằng bỏ qua đi
To gan! một giọng nói đầy uy nghiêm cất cao, Nam Cung Ninh Hinh mặc bào đỏ từ xa bước tới, mặt mày sầm sì nhìn Nhất Tiểu Yến đang bò dưới đất.

Tham kiến Quý Phi nương nương.

mọi người đồng loạt cúi xuống hành lễ.
Nam Cung Ninh Hinh quắc mắt nhìn Nhất Tiểu Yến, gằn giọng: Một tiện tỳ nhỏ nhoi như ngươi mà dám thất kính với Hoàng thượng?
Khóe môi Nhất Tiểu Yến giật giật, thầm rủa số mình xui xẻo rồi vội vàng dập đầu mấy cái.

Nô tỳ là dân nữ quê mùa mới vào cung, nói chuyện cục cằn không hiểu phép tắc cũng là điều bình thường ạ.

Nương nương không nhỏ mọn tới mức xử phạt nô tỳ chứ? Nhất Tiểu Yến nói xong còn sụt sùi mấy cái, trông đáng thương vô cùng.

Nam Cung Ninh Hinh nheo nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhất Tiểu Yến, nếu ả ta bỏ qua thì sẽ khiến người khác xem thường ả, nếu truy cứu đến cùng chẳng khác nào ả tự nhận mình nhỏ mọn.

Ả hừ lạnh một tiếng rồi quay sang Âu Dương Kỳ Thiên: Hoàng thượng, ả cung nữ này dám thất kính với người như vậy, người định xử ả thế nào ạ?
Âu Dương Kỳ Thiên liếc nhìn Nam Cung Ninh Hinh một cái rồi thong thả nói: Nếu nàng ấy đã nói như vậy, chi bằng bỏ qua đi.

Cái gì!? như không ngờ được Âu Dương Kỳ Thiên sẽ nói vậy, Nam Cung Ninh Hinh trợn tròn mắt.


Hắn liếc ả một cái rồi quay sang nhìn Nhất Tiểu Yến.

Nàng cười hì hì lam khẩu hình với hắn: Cảm ơn.

Âu Dương Kỳ Thiên nhếch khóe môi rồi phất bào bỏ đi.

Nam Cung Ninh Hinh tức giận lườm Nhất Tiểu Yến rồi cũng bỏ đi.

---
Nhã công công, bữa trưa nàng ấy thấy thế nào? Âu Dương Kỳ Thiên vừa xem tấu chương vừa lơ đãng hỏi.
Nàng nói...!Nhã công công đảo loạn mắt, không dám nói ra.
Nàng nói cái gì? Âu Dương Kỳ Thiên nhướng mày hỏi, mắt vẫn không rời quyển tấu chương.
Nhã công công lấy hết sức bình sinh, nói một tràng ngay tắp lự: Nàng nói rằng: Tên Hoàng đế điên kia mà cũng có lúc hào phóng thế này à? Lý Hạ Vân ngươi xem, ta quét sân cả sáng mà chỉ được ăn chút xíu điểm tâm như này thì làm sao mà sống nổi? Chắc chắn quốc khố của tên Hoàng đế điên đó cạn kiệt rồi.

Haizzz.

Hẳn nào hắn lại ki bo kẹt xỉ như vậy.

Chẳng trách...chẳng trách.


Rắc! chiếc bút lông sói trên tay Âu Dương Kỳ Thiên gãy làm đôi, Nhã công công đứng cạnh suýt tè ra quần.

Khóe môi hắn giật giật vài cái.

Hoàng đế điên à? Quốc khố cạn kiệt ư? Nàng dám gán cho hắn cái nhãn ki bo kẹt xỉ? Lại còn chẳng trách, chẳng trách?
Hắn cụp mắt, đưa tay đỡ trán, cố gắng hít vào một cái thật sâu rồi nói: Bảo Ngự Thiện Phòng từ mai làm nhiều điểm tâm một chút.

Nhã công công vội vàng cung kính tiếp chỉ.

----
Triển Duật Hành cưỡi ngựa về phủ, dọc đường hắn cảm thấy có người theo sát mình, định tìm cơ hội để diệt trừ nhưng đều không được.

Thân thủ người đó chạy rất nhanh và nhẹ, nhanh đến mức mắt hắn chỉ nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua, nhẹ tới mức nếu không để ý kĩ sẽ tưởng nhầm là tiếng gió thổi.
Tới phủ tướng quân, Triển Duật Hành xoay người xuống ngựa, đi qua mấy hành lang và ngã rẽ, hắn mở cửa bước vào một căn phòng, thong thả ngồi xuống rót trà.

Ra đây đi.

giọng nói hắn lạnh tanh không chút cảm xúc.

Hì hì! Không ngờ lại bị huynh phát hiện.

Hắn đang thưởng trà, đột nhiên nhíu mày ngước lên.

Là cô!?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK