• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhất Tiểu Yến đang vỗ mộng, bỗng bị hai cánh tay lôi dậy, chưa hiểu chuyện gì xảy ra nàng đã bị tên áo đen kia thi triển kinh công bế lên.
Nhất Tiểu Yến nhất thời kinh hãi, đây....đây là đang bắt cóc nàng???
Vừa nghĩ như vậy, Nhất Tiểu Yến liền hét ầm lên, quên mất mình là người có võ công, cứ dùng tay túm cổ áo tên kia đấm bùm bụp.

Tên áo đen bị mấy đấm của nàng liền ôm mặt ngồi thụp xuống, Nhất Tiểu Yến bị thả bất ngờ, chưa kịp phòng bị gì liền hạ luôn mông xuống đất.

Cô nương này ra tay cũng quá tàn nhẫn đi!!!
Nhất Tiểu Yến tức giận đứng bật dậy, quên luôn cái mông đau, đưa tay chỉ thẳng mặt tên y phục đen ngồi dưới đất: "Nói! Ngươi vì sao dám bắt cóc ta!?"
Tên kia nghe vậy liền ngước lên: "Không có, ta nào dám bắt cóc cô."
Một người vừa giảo hoạt, kinh công nhanh như tốc biến, sức lại khỏe, còn là người Hoàng Thượng để mắt tới, hắn có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám bắt cóc nàng.

Nhất Tiểu Yến nhìn kĩ người trước mắt, đây chẳng phải y phục của ám vệ trong cung sao?
Nhất Tiểu Yến liền nhướng mày: "Vậy ngươi tới đánh thức giấc ngủ của bổn cô nương làm gì?"

Ám vệ nghe vậy liền sực nhớ ra nghiệm vụ, vội vàng nói: "Yến cô nương mau tới, Nhã công công đang tìm cô." Nói xong liền thi triển kinh công đi trước: "Sự việc cấp bách, chúng ta phải nhanh chóng rời đi."
Nhất Tiểu Yến mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng thấy hắn ta vội vã như vậy, chắc hẳn Nhã công công đang có việc gì đấy rất gấp.

Nàng đảo mắt, hay là tên Hoàng đế điên kia bị bệnh rồi?
Ahaha! Nếu là vậy thì thật đáng đời.

Nhưng nếu hắn ta bị bệnh thì phải gọi ngự y chứ? Tại sao lại gọi nàng?
Nhất Tiểu Yến bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Có phải hay không hắn ta bị trúng độc hay bệnh khó qua khỏi, nên gọi nàng tới để giao chìa khóa quốc khố cho không?
Vừa nghĩ đến ngân lượng khổng lồ cùng đồ quý ở trong quốc khố, Nhất Tiểu Yến không kiềm được mà ch ảy nước miếng.
Nàng vừa tới Dưỡng Tâm Điện liền thấy Nhã công công đang đứng ở cửa chờ mình, đáp xuống liền hỏi: "Nhã công công, có chuyện gì vậy?"
Nhã công công thấy nàng đến liền mừng rơn: "Yến cô nương, cuối cùng cô cũng tới rồi.

Ta mời cô tới đây là vì chuyện của Hoàng thượng."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền hớn hở: "Sao hả? Có phải hắn ta bị bệnh gì khó chữa, đang cơn nguy kịch, không thể qua khỏi không!?"
Nhã công công nhíu mày: "Không phải, là ai nói với Yến cô nương là Hoàng Thượng có bệnh không qua khỏi?"
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền thất vọng: "Không phải hả? Vậy là chuyện gì?"
Nhã công công nhìn nàng: "Yến cô nương, chuyện này chỉ có cô mới giúp được Hoàng Thượng thôi."
Nhất Tiểu Yến bỗng nhướng mày.

Chỉ có cô?
----
Nhất Tiểu Yến đứng trước cửa, không biết có nên vào hay không.

Lại nghĩ tới đoạn đối thoại lúc nãy, không khỏi buồn bực.

Nhã công công nói là chỉ cần Hoàng Thượng chịu nghỉ ngơi cùng ăn chút gì đó, thì túi ngân lượng to bự trên tay ông sẽ là của cô.
Nhất Tiểu Yến đỡ trán, cảm thấy bản thân thật hồ đồ.

Tên Hoàng đế điên đó là ai chứ?
Hắn chính là Hoàng đế của 1 nước, cao cao tại thượng đứng trên vạn người.

Thế thì vì cách đách gì mà hắn phải nghe lời một cung nữ nhỏ bé như nàng mà nghỉ ngơi ăn uống chứ?
Nhưng đã lỡ nhận lời của Nhã công công rồi, giờ bỏ về cũng đâu có được.

Nhất Tiểu Yến hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào, nhe răng ra định nịnh nọt thì thấy Âu Dương Kỳ Thiên đang ngồi trên bàn chống tay, mắt nhìn về phía nàng, một bộ trẫm đã chờ ngươi lâu lắm rồi đấy, tại sao lại đứng mãi ở cửa không chịu vào?
Nhất Tiểu Yến thắc mắc: "Hoàng Thượng, người biết được rằng nô tì ở bên ngoài sao?"
Âu Dương Kỳ Thiên vén tay bào, cầm lên chiếc bút lông sói, bắt đầu phê duyệt tấu chương: "Bản thân ngươi không che dấu khí tức."
Nhất Tiểu Yến à một cái, không hổ là người có võ công cao cường.

Âu Dương Kỳ Thiên khẽ nhấc mắt phượng: "Ngươi nửa đêm nửa hôm tới đây là có mục đích gì?"

"Hoàng Thượng, Nhã công công thuê nô tì tới khuyên ngài nghỉ ngơi và ăn uống."
Chưa gì đã nói toẹt ra...!
Âu Dương Kỳ Thiên khẽ đỡ trán.

Nhất Tiểu Yến lúc sau liền ý thức được câu mình nói, vội đưa tay bịt miệng.

Chết cha! Nàng thế nào lại nói ra mất rồi!?
Âu Dương Kỳ Thiên nhìn nàng, bỗng thở dài: "Được rồi, kêu người đem chút đồ ăn lên đây."
"Hả?" Nhất Tiểu Yến há miệng.

Nàng chưa có khuyên với năn nỉ gì mà?
Hắn ta thế mà lại đồng ý rồi?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK