• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau một hồi cắn, Âu Dương Kỳ Thiên dụi đầu vào cổ nàng: "Trẫm không thích hắn."
Nhất Tiểu Yến nhíu mày: "Hắn?"
"Triển Duật Hành."
Nhất Tiểu Yến chớp chớp mắt: "Tại sao lại không thích?"
"Bởi vì nàng thích hắn."
Nhất Tiểu Yến im lặng.

"Trẫm không thích nàng ở cạnh hắn ta, nép sau lưng hắn ta, ôm hắn ta."
Nhất Tiểu Yến hít một hơi, hỏi: "Vì sao người lại không thích ta với hắn ở chung một chỗ?"
Âu Dương Kỳ Thiên không do dự đáp: "Bởi vì ta thích nàng."
Nhất Tiểu Yến cũng không quá shock với câu trả lời này, vì nàng cũng đã ngờ ngợ ra được một vài phần rồi.

Nàng chỉ muốn hỏi cho chắc một chút.
Nhưng nàng vốn dĩ không có tình cảm với hắn.


"Nhưng ta không thích ngươi." nàng nói.

Âu Dương Kỳ Thiên im lặng một lúc.

"Không sao hết, chỉ cần ta thích nàng là đủ."
----
Nhất Tiểu Yến chống tay ngồi nhìn ra cửa sổ, trong đầu cứ chạy đi chạy lại câu nói của Âu Dương Kỳ Thiên.
Nàng bỗng thở dài.

"Có chuyện gì vậy?"
Bạch Tử Dạ xiêm y trắng muốt, cầm quạt thủy mặc tiêu soái bước vào.

Nhất Tiểu Yến thấy hắn liền thở dài.

Bạch Tử Dạ ngồi xuống ghế, tiện tay rót cho mình chén trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Hóa ra lời đồn Hoàng huynh đem trà thượng hạng tới đây là thật.

Nhất Tiểu Yến lại ảo não thở dài một hơi nữa.

Bạch Tử Dạ không khỏi nhíu mày: "Nàng rốt cuộc là đang phiền não cái gì hả?"
Nhất Tiểu Yến ngước mắt nhìn Bạch Tử Dạ: "Hoàng huynh của ngươi nói rằng hắn thích ta."
Bạch Tử Dạ thản nhiên nhìn nàng, đưa tay với lấy ấm trà rót thêm một chén nữa.

Nhất Tiểu Yến hơi ngạc nhiên: "Ngươi...biết rồi?"
Bạch Tử Dạ gật gật đầu: "Chỉ có tên ngốc mới không biết rằng hoàng huynh ta thích nàng.

Rõ ràng là cả hậu cung này đều biết, tại sao nàng lại không biết?" nói rồi thở dài: "Haizz, đúng là ngoài cuộc sáng tỏ trong cuộc u mê." xong còn phe phẩy quạt, mắt nhìn ra cửa sổ, một bộ phiền lòng không để đâu cho hết.


Nhất Tiểu Yến xì một cái: "Ta không ngốc tới mức không biết, chỉ là có chút không chắc chắn mà thôi.

Hoàng huynh ngươi đường đường là một Hoàng đế, bên cạnh không thiếu nữ nhân, vì sao lại để mắt đến ta? Ta tài không có sắc cũng không, lại chẳng có gia thế hiển hách khổng lồ, hắn ta nếu muốn lợi dụng ta cũng chẳng thể nào lợi dụng được."
Bạch Tử Dạ quay sang nhìn nàng: "Huynh ấy thích nàng là vì nàng là chính nàng, huynh ấy thích con người nàng, tính cách nàng chứ không phải tài sắc vẹn toàn hay gia tộc hiển hách."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy chớp chớp mắt.
Bạch Tử Dạ lại tiếp, trên tay phe phẩy quạt: "Huynh ấy từ nhỏ vốn là người lạnh lùng, lại là người được chọn kế vị nên Phụ Hoàng càng nghiêm khắc, vì vậy tính cách của huynh ấy có phần rất nhẫn tâm tàn độc.

Phụ hoàng bắt huynh ấy học võ, học văn, học rất nhiều thứ mà huynh ấy không thích."
"Nhưng huynh ấy chẳng một lời từ chối.

Ta nhớ có lần huynh ấy đi săn bắn đem về một con chim nhỏ, nói muốn nuôi nó.

Nhưng phụ hoàng lại thẳng tay một kiếm chém chết chim nhỏ, ta với huynh ấy đều rất sợ hãi."
"Phụ hoàng nói đã là bậc đế vương phải máu lạnh vô tình, không thể vì bất cứ cái gì bất cứ thứ gì mà rung động.

Nếu muốn cai quản một đất nước, thì phải có một trái tim lạnh."
"Phụ hoàng đã dành tất cả phần đời còn lại để dậy dỗ huynh ấy như vậy, nhưng người đâu biết, huynh ấy vốn dĩ là một người rất ấm áp, chỉ là muốn người được vui mà lúc nào cũng phải tỏ ra lạnh lùng."
"Ta biết nội tâm của huynh ấy rất khó chịu, nhưng ta lại không thể làm gì cả, chỉ ngày ngày đứng nép một chỗ nhìn huynh ấy học kiếm tới chai tay, đọc sách tới mờ mắt."
"Sau này lúc Phụ Hoàng lâm chung, mặc dù ta đã khóc rất nhiều, nhưng lại không thấy huynh ấy rơi một giọt nước mắt.


Ta biết rằng huynh ấy đang kìm nén, rất muốn nói rằng huynh hãy khóc đi, nhưng lại nhìn những quân thần phía sau, câu nói ấy của ta lại không thể thốt ra khỏi miệng."
"Huynh ấy ngày đêm luyện kiếm rồi đọc sách, lên triều thay phụ hoàng xử lí việc nước, bao nhiêu gánh nặng đều đổ lên vai huynh ấy, nhưng huynh ấy vẫn không một lời thở than."
"Lần đầu tiên ta cùng huynh ấy cải trang vi hành, huynh ấy dường như cảm thấy rất hứng thú, bản thân huynh ấy bị gò bó trong cung lâu như vậy, lúc vi hành cũng nên tùy hứng một chút chứ nhỉ."
"Ta đã nghĩ như vậy, kéo huynh ấy đi rất nhiều nơi, xem nhất nhiều trò, nhưng huynh ấy vẫn một mặt lạnh lùng."
Bạch Tử Dạ quay sang nhìn Nhất Tiểu Yến, cười: "Nàng biết không, huynh ấy thật sự rất thích ăn kẹo hồ lô.

Có lần ta đem về cho huynh ấy, huynh ấy đã rất thích mặc dù không lộ cảm xúc ra mặt, nhưng ánh mắt huynh ấy lại không thể giấu được ta."
"Sau này mỗi khi vào cung, ta đều đem theo kẹo hồ lô cho huynh ấy, nhưng lần nào cũng là lén lén lút lút."
Nhất Tiểu Yến chớp chớp mắt, cố tưởng tượng ra tên Hoàng đế điên đó lúc ăn kẹo hồ lô.

Bạch Tử Dạ gập quạt lại, giọng trầm xuống: "Tùy hứng, ấu trĩ, trẻ con, hành động thiếu suy nghĩ, lơ là việc triều chính,...đều là những việc trước đây huynh ấy không hề có.

Từ lúc gặp được nàng, huynh ấy liền trở thành con người khác."
Bạch Tử Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta cảm thấy huynh ấy như hiện tại thực sự rất tốt, ta mong rằng huynh ấy sẽ luôn vui vẻ như vậy, ta cũng mong rằng nàng có thể tới bên huynh ấy...".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK